Chương 4
 
Quản lý khách sạn dẫn theo hai bảo vệ xuất hiện ngay  cửa tầng 5.
 
Hóa   nãy   trong tai  thấy gã  gọi điện, thì  là gọi bảo vệ đến cứu viện.
 
Em họ  dừng tay,  sang   chờ lệnh.
 
  hiệu bảo nó tạm dừng, lỡ họ báo cảnh sát thật, phá khóa cũng tính là tội,    liên lụy đến em .
 
 nhanh trí :
 
“  rơi tai  trong phòng, chỉ  lên lấy  đồ thôi.”
 
Bảo vệ chẳng thèm , giọng cứng như thép:
 
“Nếu cô   là khách lưu trú của khách sạn, xin hãy rời khỏi đây ngay. Đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh.”
 
Nói xong, hai  họ  chắn ngay cửa, như hai vị thần giữ cổng.
 
Quản lý khách sạn bước tới, giọng cố giữ bình tĩnh:
 
“Nếu giữa các   chuyện riêng thì  ngoài giải quyết, đừng gây chuyện trong khách sạn của chúng .”
 
Nói ,   đưa tay  động tác mời.
 
  khách sạn chắc chắn sẽ bao che cho khách thuê phòng.
 
Hôm qua Lâm Bân đặt phòng chỉ ghi tên ,   cần đăng ký thêm .
 
Bây giờ  ,  chẳng khác gì  ngoài,   quyền lên phòng.
 
Bạn  thì  vẻ hụt hẫng, đợi cả đêm để ăn quả dưa mà tới giờ vẫn   bổ.
 
Quản lý thấy  vẫn  chịu , cứ  trân trân:
 
“Được thôi, nếu    khách, các   đuổi  đúng ? Vậy giúp  đặt một phòng !”
 
Anh   ngờ   , thoáng khựng.
 
“Xin , hôm nay khách sạn  kín phòng .”
 
  nhạt, đợi đúng câu .  mở điện thoại, chìa  ảnh đặt phòng  app:
 
“Vậy   vẫn đặt ? Chẳng   kín hết  ?”
 
Khuôn mặt quản lý đỏ ửng.
 
“ cô  thể  đây,  xuống đăng ký .”
 
 đưa chứng minh cho em họ:
 
“Em   thủ tục . Chị ở đây canh, đừng để đôi gian phu dâm phụ  trốn mất.”
 
Bạn  như  tiêm adrenaline, đẩy em họ một cái:
 
“Mau lên! Nhớ bảo họ sắp xếp phòng tầng 5 nhé!”
 
Quản lý dẫn em họ xuống quầy, còn   với bạn  và hai bảo vệ,  đối diện   cửa phòng 503.
 
Trong phòng chắc chắn hai kẻ đó đang nín thở lắng .
 
Chẳng mấy chốc, em họ   ,  tay cầm thẻ phòng.
 
Dĩ nhiên khách sạn cấp cho chúng  một phòng ở tận tầng 18, rõ ràng là cố ý đá đểu.
 
Quản lý chỉ  thẻ  :
 
“Quý khách, phòng của các /chị ở tầng 18, vui lòng về phòng của .”
 
 hiểu ngay quản lý  dẹp yên chuyện để bảo vệ vị khách đang thuê phòng .
 
Trong tai , gã phản bội vẫn đang an ủi tiểu tam, bảo: “Cứ đợi cô  rời khỏi tầng 5   sẽ đưa em xuống.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bat-gian/chuong-4.html.]
Thật nực , còn  đóng vai hiệp sĩ bảo vệ cơ .
 
Quản lý vẫn miệng cứ thúc:
 
“Có khách khiếu nại rằng các /chị gây ồn ở hành lang tầng 5, ảnh hưởng đến giấc ngủ của  .”
 
 , gã  nãy  gọi báo lễ tân,    lạ   cửa  ảnh hưởng đến an ninh.
 
 hiểu rõ: chỉ cần  rời , hai kẻ  sẽ chuồn mất, còn  ôm cục tức một .
 
“Chúng  sẽ im lặng, chỉ  đây thôi. Nếu  ai gây ồn, các  hãy can thiệp” -  đề xuất.
 
Cũng là khách, quản lý khó mà dùng biện pháp cưỡng chế,    bắt đầu dùng lý lẽ mềm:
 
“Cô nghĩ kỹ ,  cần   ầm lên  mặt   như  ?”
 
  phản bội, giờ còn  bảo  'giữ thể diện'? 
 
“  cần  can thiệp,  hứa  gây loạn nên  cũng đừng ngăn cản  ở đây.  là khách, khu vực  là công cộng,   im   một lời thì  ai  ảnh hưởng ?”
 
Quản lý cũng hết cách, đành ngán ngẩm vẫy tay:
 
“Được, các cô   thì , nhưng tuyệt đối    ảnh hưởng đến  khác.”
 
Rồi   bảo hai bảo vệ:
 
“Hôm nay các  tuần tra ở tầng , nếu  ồn ào thì mời  ngoài.”
 
Nói xong,   rút .
 
Trong phòng, tiểu tam sốt ruột hỏi:
 
“Đi  chứ? Đi  chứ? Nếu cô    thì  bây giờ?”
 
Hôm nay chắc chắn   ngủ   nên các  cũng đừng hòng ngủ yên!
 
Bỗng nhiên  nghĩ ramột chiêu buộc họ  mở cửa.
 
Đồng thời, chiêu   thể khiến họ tự  bẽ mặt và mất thanh danh.
 
Các   còn hả hê  bao lâu nữa !
 
 kéo bạn  và em họ   cạnh thang máy.
 
“Em họ, ở đây canh cho chắc, đừng để hai kẻ đó chui . Bọn chị xuống  một chút.”
 
Nói xong,  đưa tai  Bluetooth cho em họ, bắt nó nối với điện thoại của  nếu  xa quá sẽ mất tín hiệu, nên nó   phép xuống cùng chúng .
 
Phải  trộm liên tục mới  đối phương định  gì, hiểu rõ kế hoạch của họ thì mới chủ động .
 
Bạn  thấy  liền giật lấy tai , háo hức   rõ hai  đó đang  gì. Nhìn bộ mặt tò mò của nó mà  chỉ còn  trợn mắt.
 
“Ok, tớ xuống cùng , nhưng nhất định  bỏ qua chuyện .”
 
“Tất nhiên . Tớ xuống để thực hiện kế hoạch tiếp theo, đảm bảo họ  mở cửa ngay.”
 
“Kế hoạch gì?”
 
“Đừng hỏi nhiều,  theo tớ là .”
 
Bạn  nghi ngại nhưng vẫn theo  xuống sảnh.   câu giờ nữa, trực tiếp gọi 110:
 
“Xin chào,   tố giác, khách sạn Thủy Tinh phòng 503 đang  hành vi mua bán dâm, mong các  đến xử lý ngay!”
 
Bạn   xong há hốc miệng,  khen  giơ ngón cái:
 
“Cậu đúng là dữ dằn, gọi cảnh sát luôn! Coi họ còn dám núp trong đó ? Tớ  chuẩn  máy  đây!”
 
Thực   cũng chẳng   ầm lên vì một khi báo cảnh sát là hết đường lui, cũng mất hết thể diện.
 
 đối tượng   hành xử   gì, trốn  cánh cửa  còn  dám giải thích thì đáng  như .
 
Tốt nhất thì cảnh sát gọi cho công ty   , để sếp   đến giải quyết luôn.