Nhưng không hiểu sao, lời vừa ra khỏi miệng lại thành:
“Vậy chị đã mua tài liệu ôn thi lên chưa ạ? Có cần trung tâm luyện thi không? Bây giờ số lượng thi cao học tăng chóng mặt, cạnh tranh khốc liệt lắm, hay chị thử đăng ký lớp bên em nha?”
Toàn bộ ma và con gà trong phòng quay đầu nhìn tôi.
Gà tinh nghiến răng nghiến lợi:
“Cô em à, bà chị đó không phải người, còn cô là người nhưng lại mất hết tính người rồi!”
Tôi: ……………
Trời ơi cái miệng đáng bị nghiệp quật này!
Do cái phản xạ nghề nghiệp c.h.ế.t tiệt, ngày xưa đi làm thêm ở trung tâm luyện thi cứ gặp từ khóa “cao học” là tự động bật chế độ bán khóa học.
Tội lỗi quá đi mất!
Trăng đã treo đầu cành, bụng tôi thì càng lúc càng đói, nhìn kiểu gì cũng không trụ nổi đến hết ba ngày.
Không được rồi tôi phải tự cứu lấy mình thôi!
Tôi lục lọi khắp dưới nền đất, cuối cùng cũng moi ra được một đoạn dây sắt hoen gỉ nhỏ, rồi cạy khóa ra.
Cái xích đó tuy không rỉ sét nhiều, nhưng vẫn rất chắc chắn.
Chị gái ma kia thật ra là một người tốt, còn tận tình khuyên tôi:
“Em đừng trốn. Đường ra khỏi làng bị chặn hết rồi, mà có ra khỏi làng cũng chưa ra khỏi núi được đâu.”
“En mà nếu trốn thì càng tiện cho bọn nó có cớ đánh đập lập quy củ.”
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Ủa? Nhưng em đâu có định trốn?”
Chị: …
Tôi thành thật nói với chị:
“Nhà em nghèo lắm, học phí toàn đi vay. Bình thường em còn phải đi làm thêm để tự nuôi sống mình. Học cũng dở tệ, lại không biết trồng rau trồng lúa gì cả. Giờ tìm được chỗ nào ở tạm, có cơm ăn, đã là phúc ba đời rồi.”
Chị gái ma c.h.ế.t lặng:
“Bọn nó bỏ tiền ra mua em, tước đoạt quyền tự do và nhân quyền của em đấy.”
Tôi mặt đầy mộng tưởng, mắt long lanh nói:
“Sao tụi nó không mua người khác mà lại mua em? Là vì họ yêu em đó!”
Chị gái ma tức đến độ quay đầu bỏ đi luôn.
Chết lâu như thế rồi, chị ấy nào biết rằng với tình cảnh của tôi bây giờ, có người thèm mua là quý hóa lắm rồi!
Tsk tsk tsk…
Ban đêm là lớp ngụy trang tốt nhất.
Thật ra chị gái ma nói cũng không sai, nơi này là rừng sâu núi thẩm, một đứa ngốc nghếch chưa hiểu sự đời như tôi đúng là khó thoát ra được, thậm chí việc canh gác trong làng cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Mỗi con đường ra khỏi làng đều có mấy gã đàn ông cao to lực lưỡng canh giữ, không chỉ để ngăn tôi, mà còn để ngăn những người phụ nữ khác từng bị bắt đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/bat-coc-gap-phai-bat-ma/chuong-3.html.]
Nhưng may quá, con gà béo nhà tôi rất cơ động, linh hoạt như thạch sùng. Nó nhanh chóng dò đường khắp làng, còn chỉ hướng nhà “chồng tương lai” của tôi thế là tôi đi luôn tới đó.
Sắp thành người một nhà rồi, tôi đói bụng thì ăn chút đồ của nhà mình chắc không sao đâu ha?
Ở nông thôn, việc cưới xin ma chay là chuyện trọng đại, nhất định phải làm tiệc linh đình.
Quy tắc này ở đâu cũng áp dụng được.
Nhà chồng tương lai của tôi vì muốn cưới tôi, không chỉ bỏ ra ba vạn tệ, mà còn làm gà, mổ cá, mua thịt mua rượu, bày tiệc lớn.
Vậy nên, cái chị gái ma ấy cứ lo xa làm gì.
Người ta trân trọng tôi thì mới bỏ ra từng đó tiền, từng đó tâm sức!
Đã thế, tôi cũng có thể ăn cơm nhà mình một cách danh chính ngôn thuận.
Bàn ghế đã chuẩn bị xong xuôi.
Mẹ chồng tương lai của tôi đang hấp bánh bao, tôi thấy bên hiên nhà còn treo mấy miếng thịt xông khói, cạnh đó là những cái bánh bao mới hấp xong.
Phải nói, các bà thím nông thôn đúng là có tay nghề bếp núc: thịt muối, dưa muối, bánh hấp bánh nướng toàn bộ đều có mùi vị ngon hơn hẳn mấy nhà hàng sang chảnh ngoài phố.
Tôi chờ bà đi ngủ rồi mới lặng lẽ vào bếp.
Tôi bày ra một cái pháp thuật cách âm đơn giản, lấy đồ tươi mới ra rửa sạch, cắt gọn, nấu bằng bếp củi to, cho mỡ heo, xào thịt muối mùi thơm nức cả căn nhà.
Tôi ngồi trước bếp, kẹp miếng bánh bao nóng hổi chấm canh ăn, lòng thầm nghĩ sao hồi ở nhà mình chẳng làm được như vậy nhỉ?
Ở nhà thì luyện đan là nổ lò, nấu ăn là cháy nồi.
Lâu lâu mới thành công được một bữa thì lại khiến sư huynh ăn xong… ngộ độc thực phẩm.
Mà lần này sao lại trơn tru thế?
Ăn no rồi, tôi còn chu đáo đổ canh thừa vào chuồng lợn, sau đó rửa nồi rửa bát như một người phụ nữ đảm đang chính hiệu.
Ba mẹ tôi từng dạy:
Con gái lấy chồng rồi thì phải học ba tòng tứ đức, biết chăm lo việc nhà, có thế mới được nhà chồng yêu quý.
Nhà chồng nghèo thế mà còn chịu bỏ ra ba vạn mua tôi, còn chuẩn bị tiệc rượu linh đình vì tôi, tôi cũng không thể thua kém!
Tôi phải vừa biết vào bếp, vừa ra được phòng khách, làm một nàng dâu siêng năng hiền thục, như vậy mới gọi là có qua có lại.
Chỉ là tôi vốn lớn lên trong nhà nghèo, nhưng lại dưỡng con như nhà giàu, không có tiền nhưng cũng chưa từng đụng việc nhà, giờ rửa bát mà không có nước rửa chén, chén lại dính dầu...
Kết quả: vỡ sạch!
Chắc mẹ chồng sẽ không để bụng đâu ha?
Phải rồi, bà chắc chắn không để bụng.
Bà bỏ ba vạn mua tôi về cơ mà.
Mấy cái chén đáng bao nhiêu? Chẳng lẽ vì vậy mà đánh tôi?
Trong lúc đó, có một người đàn ông bước vào bếp, thấy tôi thì giật mình.
Tôi cũng không nghĩ ngợi gì, vung tay đập hắn một cái đánh bất tỉnh luôn.
Tôi chỉ dùng phép cách âm, chứ đâu có làm cho người ta mù mắt.