Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng - Chương 28.5
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:08:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đôi chân của đối phương nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại, những ngón chân co rụt lại vì cảm thấy lạnh.
Lãnh Tiêu vô thức nhíu mày, hơi bực mình nói: “Sao lại không mang giày? Lạnh thế này thì phải làm sao?”
Theo bản năng, hắn kéo Mộc Cẩm ngồi lên giường, rồi đưa tay nắm lấy đôi chân lạnh giá của y, nhẹ nhàng xoa bóp để giúp y ấm lên.
Đến khi nhiệt độ cơ thể y dần ấm lại, Lãnh Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc hắn nhận ra mình vừa làm gì, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ.
Mình vừa làm cái gì vậy? Lại đi giúp một người gần như xa lạ làm ấm chân? Nhưng tất cả diễn ra quá tự nhiên, phản ứng của hắn hoàn toàn là theo bản năng.
Lãnh Tiêu bối rối ngẩng đầu lên và kinh ngạc phát hiện thiếu niên đang mỉm cười với mình.
Nụ cười ấy tuy nhẹ nhưng vẫn bị hắn bắt gặp.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Mộc Cẩm thực sự biểu lộ cảm xúc. Hắn không hiểu nhiều về chứng tự kỷ, nhưng nhớ rằng những người mắc bệnh này thường khép kín bản thân, rất khó để bộc lộ cảm xúc.
Chỉ khi đối mặt với người thân cận và đáng tin cậy, tình trạng của họ mới có thể được cải thiện đôi chút. Vậy có phải y đang tin tưởng và thân cận với hắn không?
Nụ cười của y chỉ thoáng qua, nhưng lại như khắc sâu vào tâm trí Lãnh Tiêu. Nó quá thuần khiết, khiến hắn không khỏi rung động.
Đặc biệt là khi hắn nhận ra người này còn có hai chiếc lúm đồng tiền nhạt.
Cảm giác ngọt ngào lan tỏa đến tận đáy lòng. Lãnh Tiêu ngây người nhìn Mộc Cẩm một lúc lâu, rồi khẽ nói: “Cậu vừa cười rồi đấy.”
Tim hắn đập loạn nhịp, hít một hơi sâu cố gắng xem nhẹ sự rung động trong lòng mà hắn không thể kiềm chế.
Hắn chỉ cảm thấy đêm nay quá đẹp, còn người trước mặt quá đáng yêu. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông trưởng thành bình thường, việc cảm thấy thích thú trước một bé đáng yêu như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn biểu cảm của Mộc Cẩm lại trở nên mơ hồ, Lãnh Tiêu cảm thấy hơi tiếc nuối. Hắn vừa mới nhìn thấy nụ cười của y, tưởng rằng sẽ được thấy lại.
Nhận ra trời đã khuya, hắn nhẹ nhàng nói: “Đêm khuya rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Mộc Cẩm nghe vậy gật đầu, rất ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-28-5.html.]
Nhìn theo bóng lưng kia biến mất ngoài cửa, Lãnh Tiêu cảm thấy trong lòng trống rỗng. Đột nhiên hắn nhận ra y đã để quên chiếc khăn tay trên giường.
Chiếc khăn tay màu xanh lá, trên đó thêu một chú gấu nhỏ, đáng yêu giống như chính y vậy.
Không hiểu sao hắn đưa chiếc khăn lên mũi ngửi thử. Một mùi hương nhẹ nhàng, tươi mát như lá sen lan tỏa.
Nhưng ngay sau đó Lãnh Tiêu cứng đờ người lại.
Nhận ra hành động của mình có chút kỳ quặc, hắn đen mặt lúng túng một lúc rồi cuối cùng vẫn không nỡ vứt chiếc khăn đi. Hắn gấp gọn nó lại và đặt dưới gối.
Cùng lúc đó Mộc Cẩm trở về phòng với tâm trạng thoải mái. Y có thể cảm nhận được, người mình yêu đã bắt đầu rung động vì mình.
Có lẽ vì hiện tại bản thân hắn chưa thực sự an toàn, lại thêm tình trạng tự kỷ của y, nên hắn mới phải kiềm chế đến vậy.
Nhưng giờ đây, khi đã gặp lại người mình yêu, Mộc Cẩm quyết định sẽ suy nghĩ kỹ về nguyện vọng của nguyên chủ.
Việc hấp thu khí vận không cần vội, bởi trong lòng y, người yêu sẽ luôn ở bên cạnh. Họ có cả đời để cùng nhau, mọi chuyện có thể từ từ bàn bạc sau.
Ngược lại, tình hình của Mộc Nhã Cầm hiện tại không mấy lạc quan. Việc phải một mình gánh vác cả gia tộc Mộc gia không phải chuyện dễ dàng với một cô gái trẻ.
Xung quanh cô lúc nào cũng có những kẻ như hổ rình mồi, cùng vô số doanh nghiệp muốn chia cắt miếng bánh của Mộc gia. Vì vậy, việc đầu tiên y cần làm là giúp đỡ Mộc Nhã Cầm, không để những kẻ tiểu nhân đó có cơ hội lợi dụng.
Nguyên chủ tuy vì tự kỷ mà bỏ học sớm, nhưng lại rất ham đọc sách. Trong phòng cậu, cả một bức tường là kệ sách, và mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp đầy đủ.
Để phòng khi em trai bảo bối cảm thấy buồn chán, Mộc Nhã Cầm đã trang bị cho phòng y một chiếc máy tính hiện đại nhất. Cô hy vọng y có thể lên mạng, ít nhất là thông qua internet để hiểu thêm về thế giới bên ngoài.
Nguyên chủ không hứng thú với internet, nhưng Mộc Cẩm thì lại cực kỳ am hiểu. Nghĩ đến bản thân trước đây vì quá nhàm chán mà chạy sang Nhân giới hiện đại để nghiên cứu đủ loại kỹ thuật hacker, y cảm thấy việc tạo ra vài tài khoản mạng xã hội khiến mọi người trầm trồ chẳng khác gì trò trẻ con.
Huống hồ mỗi tháng Mộc Nhã Cầm đều chuyển một khoản tiền tiêu vặt khá lớn vào tài khoản của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại chưa từng động đến. Tùy tiện kiểm tra số dư, Mộc Cẩm phát hiện mình bây giờ chẳng khác gì một “đại gia ẩn thân”. Y không khỏi cảm thán: Làm chị gái như Mộc Nhã Cầm cũng quá tốt rồi đấy chứ!
Còn về mấy vấn đề như giấy phép đăng ký hay thông tin cá nhân trên mạng, có 003 hỗ trợ nên Mộc Cẩm dễ dàng xử lý.
Có lẽ y nên tìm một cơ hội kinh doanh trên mạng. Dù sao bây giờ cũng là thời đại thông tin phát triển với tốc độ chóng mặt, dư luận có thể điều hướng rất nhiều thứ. Nếu có thể kiểm soát được một phần của thế giới internet này, y chắc chắn có thể giúp ích rất nhiều cho Mộc Nhã Cầm. Đồng thời cũng tiện theo dõi tình hình sản nghiệp công nghệ của nhà họ Mộc, phòng ngừa kẻ xấu lợi dụng sơ hở để trục lợi.
Nghĩ là làm. Mộc Cẩm vừa viết một số chương trình nhỏ để đem bán, vừa bắt tay xây dựng công ty riêng trên mạng. Đồng thời y cũng giao cho 003 nhiệm vụ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của nam chính – Tạ Bác Duyên.
Vốn dĩ Mộc Cẩm đã rất hứng thú với internet, kiếp trước lại sống cả đời ở thế giới cổ đại. Bây giờ đột nhiên được tiếp xúc với máy tính, y không tránh khỏi cảm giác mới lạ và hứng thú vô cùng.
Thế là Mộc Cẩm hóa thân thành một “thanh niên nghiện net”, hăng say lướt mạng đến tận nửa đêm. Hệ quả là sáng hôm sau mặt trời lên cao mà y vẫn còn vùi mặt ngủ không biết trời đất gì.