Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng - Chương 28.4
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:07:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không biết nếu lúc đó mình không xuất hiện, liệu y có biết cách phản kháng hay không.
Nghĩ đến đây, Lãnh Tiêu cảm thấy trong miệng đắng nghét, lòng cũng dâng lên một chút xót xa.
Nhắc đến em trai mình, Mộc Nhã Cầm như thể bật công tắc, liên tục kể về những chuyện của Mộc Cẩm. Mãi đến khi cô nhận ra mình đã nói quá nhiều mới vội vàng dừng lại.
Cô đơn giản cảm ơn Lãnh Tiêu thêm vài câu, rồi không làm phiền hắn nghỉ ngơi nữa, dẫn Mộc Cẩm rời khỏi phòng.
Sau đó Mộc Nhã Cầm ngồi bên cạnh Mộc Cẩm, đợi đến khi cậu nhắm mắt ngủ say mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Nhưng cô không ngờ rằng, sau khi cô rời đi, y lại lén lút bò dậy từ giường và lẻn vào phòng của người đàn ông bên cạnh.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, Lãnh Tiêu lập tức mở mắt. Bản năng cảnh giác của hắn khiến hắn không bao giờ ngủ say.
Hắn lặng lẽ quan sát hướng đi của tiếng động, chẳng mấy chốc đã thấy một bóng người nhỏ bé lẻn vào phòng.
Đối phương đi vào phòng một cách vô thanh vô tức, đứng yên lặng trước giường của hắn một lúc.
Lãnh Tiêu giả vờ ngủ say, muốn xem y định làm gì. Chẳng bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng động nhỏ bên cạnh đầu giường. Rồi hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến lại gần mình.
Nhanh chóng mở mắt, Lãnh Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ đang định chạm vào mình.
Hắn ngồi dậy, bật đèn lên. Nhìn thấy cậu bé bị mình nắm tay mà không hề phản kháng, chỉ đứng đó nhìn mình với ánh mắt đầy tò mò, Lãnh Tiêu nhíu mày hỏi: “Đêm khuya thế này, cậu vào đây làm gì?”
Người đối diện nghe thấy câu hỏi của hắn, dường như phải mất một lúc mới phản ứng lại, trên mặt dần dần hiện lên một chút ửng hồng. Cậu bé quay đầu nhìn về phía đầu giường.
Lúc này, Lãnh Tiêu mới chú ý đến việc không biết từ lúc nào, đầu giường đã được bày biện rất nhiều gói kẹo đáng yêu. Trong tay Mộc Cẩm còn cầm một chiếc khăn tay nhỏ.
Nhìn thấy đối phương trong tay không có vũ khí gì, Lãnh Tiêu dần buông lỏng sự cảnh giác. Trong lòng hắn nghĩ, có lẽ cậu ấy chỉ đơn giản là muốn cảm ơn mình nên mang kẹo đến tặng.
Nhưng chiếc khăn tay trong tay cậu ấy là để làm gì?
Ánh đèn vừa bật sáng, nên y có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Dù hắn đã xử lý vết thương trên miệng, nhưng cơn sốt vẫn chưa hạ.
Lãnh Tiêu đưa tay lên trán, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm. Có vẻ như y đã để ý đến điều này nên định giúp hắn lau mồ hôi, nhưng lại bị hắn làm cho hoảng sợ.
Trong lòng hắn dâng lên một chút áy náy, Lãnh Tiêu cố gắng nở một nụ cười với Mộc Cẩm, nhưng nụ cười ấy trông có vẻ hơi gượng gạo.
Ánh mắt Mộc Cẩm thoáng chút ý cười, rồi nhanh chóng biến mất. Y lại giơ tay lên, cầm chiếc khăn nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên thái dương của Lãnh Tiêu.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lãnh Tiêu có thể nhìn rõ từng sợi lông mi dài của y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-28-4.html.]
Làn da trắng mịn, chiếc mũi nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa cùng với đôi mắt to tròn như mèo khiến y trông vô cùng đáng yêu. Đôi môi hồng phấn của y hơi mím chặt, như thể việc lau mồ hôi cho hắn là một nhiệm vụ cực kỳ nghiêm túc.
Mái tóc ngắn màu nâu nhạt của y trông rất mềm mại, khiến Lãnh Tiêu không kiềm được mà đưa tay lên xoa nhẹ. Cảm giác thật sự mềm mại như hắn tưởng tượng.
Nhưng động tác này của hắn dường như làm thiếu niên giật mình. Hành độnglau mồ hôi của Mộc Cẩm dừng lại, chiếc khăn tay rơi xuống giường.
Tiểu gia hỏa ngẩn người, đưa tay lên che chỗ vừa bị hắn xoa đầu, ánh mắt to tròn đầy ngơ ngác.
Dáng vẻ ấy khiến trái tim Lãnh Tiêu không khỏi rung động, ánh mắt hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.
Không kiềm được, Lãnh Tiêu lại đưa tay chọc nhẹ vào má của Mộc Cẩm. Nhìn y ngơ ngác, hắn không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Hắn dùng ngón tay xoa nhẹ, cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay lan tỏa khiến hắn thích thú.
Cầm lấy một viên kẹo từ chiếc hộp nhỏ trên đầu giường, Lãnh Tiêu đưa lên trước mặt Mộc Cẩm, nhẹ giọng hỏi: “Cậu định đưa kẹo cho tôi phải không?”
Mộc Cẩm gật đầu, ánh mắt sáng lên. Lãnh Tiêu cảm thấy lòng mình như chùng xuống. Hắn mở gói kẹo, bỏ một viên vào miệng.
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của y, Lãnh Tiêu không khỏi muốn đáp lại, nhẹ nhàng nói: “Rất ngọt.”
Quả nhiên, thiếu niên ấy dường như vui hẳn lên vì câu trả lời của hắn.
Thực ra Lãnh Tiêu vốn không thích đồ ngọt. Nhưng không hiểu sao, khi biết y cố tình mang kẹo đến cho mình, hắn lại muốn nếm thử.
Vị ngọt lan tỏa trong miệng, nhưng không hề gây cảm giác ngấy.
Lãnh Tiêu cảm thấy người đứng trước mặt mình giống như viên kẹo trong gói vậy. Chỉ cần nhìn thôi, hắn đã biết vị ngọt ngào ẩn giấu bên trong.
Trước đó khi Mộc Nhã Cầm vào phòng thăm hắn, cô đã nói rất nhiều về Mộc Cẩm. Rõ ràng cô là một người chị rất mực yêu thương em trai. Qua đó Lãnh Tiêu cũng biết thêm nhiều điều về y.
Ngoài việc mắc chứng tự kỷ, Lãnh Tiêu còn biết Mộc Cẩm lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài của cậu.
Ban đầu hắn tưởng thiếu niên chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi vì dáng người nhỏ nhắn và khuôn mặt đáng yêu. Nhưng thực tế Mộc Cẩm đã mười chín tuổi, trưởng thành rồi.
Tuy nhiên vẻ ngoài trẻ con và tính cách ngây thơ của y khiến hắn luôn cảm thấy y chỉ là một thiếu niên. Đặc biệt là bộ đồ ngủ hoạt hình mà y đang mặc, càng làm tăng thêm vẻ đáng yêu.
Dù vậy Lãnh Tiêu cũng hiểu được lý do tại sao Mộc Nhã Cầm lại chăm sóc em trai mình đến vậy. Nếu là hắn, có lẽ hắn cũng muốn bảo vệ và yêu thương một người đáng yêu như thế.
Nhớ lại đôi dép lông xù xù mà y đi lúc nãy, Lãnh Tiêu chợt nhận ra Mộc Cẩm đang đi chân trần. Hóa ra đó là lý do y bước vào phòng mà không một tiếng động.