Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng - Chương 10.1

Cập nhật lúc: 2025-04-01 02:58:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là không biết người này sẽ lưu lại trong cung bao lâu? 

 

Mạc Chước đang suy nghĩ miên man bỗng thấy người trước mặt đã tự nhiên bưng bát đũa lên, thoải mái thưởng thức bữa ăn. 

 

Vừa ăn, y vừa khẽ oán trách: “Này tiểu hài tử, đừng có lúc nào cũng gọi ta bằng ‘ngươi’ chứ. Dù sao ta cũng lớn hơn ngươi vài tuổi,cần chút thể diện mà. Nào, mau gọi một tiếng ‘Cẩm ca ca’ cho ta nghe thử .” 

 

Mộc Cẩm nhíu mày, bắt đầu trêu chọc tiểu hài tử trước mặt. 

 

Ai ngờ, tiểu hài tử nghe xong không những không tức giận, ngược lại còn ngây ngô gọi một tiếng: “Cẩm ca ca.” 

 

“Chước Nhi ngoan lắm!” Mộc Cẩm nghe thấy tiếng gọi ấy, lập tức vui mừng hớn hở, vội vàng gắp thêm vài miếng đồ ăn cho hắn, ý bảo hắn cũng nhanh chóng ăn đi. 

 

Nhìn Mộc Cẩm ăn uống ngon lành, Mạc Chước chớp chớp mắt, việc xưng hô thân mật với đối phương, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có chút vui mừng. 

 

Hắn nhịn không được nở nụ cười nhẹ, cũng bắt đầu thưởng thức những món ngon trước mặt. 

 

Chỉ là sau khi bữa ăn kết thúc, các cung nhân đã dọn dẹp xong xuôi Mộc Cẩm vẫn không hề có ý định rời đi. 

 

Mạc Chước hơi nghi hoặc nhìn Mộc Cẩm đang thong thả nhấp từng ngụm trà. 

 

Một lúc sau hắn thấy Mộc Cẩm hơi mệt, ngáp một cái định cáo biệt để hắn sớm nghỉ ngơi. 

 

Ai ngờ đối phương lại tự nhiên đi đến bên giường của hắn, cởi áo ngoài ra rồi xoay người lên giường. Đã vậy còn vỗ vỗ chăn đệm, tự nhiên nói: 

 

“Chước Nhi, mau lại đây nghỉ ngơi đi! Ngủ sớm thì mới cao lớn được!” 

 

Mạc Chước nghe vậy định phản bác, nhưng nhìn thấy đối phương đã thoải mái nhắm mắt, lại chẳng biết nói gì. 

 

Tuy cảm thấy việc này có chút không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến hơi ấm của người kia, tiểu hài tử đột nhiên cảm thấy không nỡ để y rời đi. 

 

Mím môi, trong lòng Mạc Chước giằng co giữa hai lựa chọn. 

 

Cuối cùng Mạc Chước vẫn không thể khắc chế được sự khao khát trong lòng, cẩn thận leo lên giường. Quả nhiên vừa lên giường hắn đã bị đối phương ôm chặt vào lòng. 

 

Hơi thở ấm áp của thiếu niên khiến lòng hắn an nhiên. 

 

Tiểu hài tử không khỏi nghĩ, nếu mình thật sự có một huynh trưởng yêu thương mình, có lẽ cũng sẽ giống như người này. 

 

Thả lỏng cơ thể hắn nhắm mắt lại, đầu chôn sâu vào cổ Mộc Cẩm. 

 

Chỉ mong Mộc Cẩm có thể ở bên mình lâu hơn một chút, thật lâu. 

 

Trong lòng hắn khao khát như vậy, nhưng không ngờ rằng đối phương một lần lưu lại, chính là cả đời. 

 

---

Bảy năm sau.

 

Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, núi non nhuộm sắc xanh tươi. 

 

Cảnh vật thoải mái như vậy là chuyện thường thấy ở vùng ngoại ô Tây Lăng vào mùa thu. 

 

Một thiếu niên dáng người cao ráo mặc nhuyễn giáp, đang cưỡi trên lưng một con tuấn mã thượng đẳng nhanh chóng phi về phía doanh trại. 

 

Thiếu niên trông khoảng 17-18 tuổi, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt màu hổ phách nhạt sắc bén như chim ưng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/chuong-10-1.html.]

 

Khi đến gần doanh trướng, hắn xoay người xuống ngựa, động tác lưu loát, tiêu sái tự nhiên. 

 

Có lẽ nghĩ đến người trong doanh trướng, nét mặt hắn trở nên dịu dàng hơn. 

 

Khi vén rèm bước vào, khóe miệng hắn còn lấp ló nụ cười. 

 

---

 

Trong doanh trướng lúc này, một thanh niên mặc áo trắng đang ngồi dựa trên giường, hoàn toàn không để ý đến hình tượng. 

 

Đôi mắt to như mắt mèo của y mang chút mê ly, hai má lúm đồng tiền nhạt màu khiến khuôn mặt thêm phần trẻ con. 

 

Nhìn qua, y trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, khiến người ta khó lòng tin rằng y đã qua tuổi trưởng thành. 

 

Một tay y cầm bầu rượu, tay kia nâng cằm có vẻ bất mãn lắc lắc bầu rượu đã cạn sạch. 

 

Khi ngẩng đầu lên y mới chú ý đến thiếu niên cao lớn vừa bước vào doanh trướng. 

 

Y lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt như lấp lánh ánh mật. 

 

Mộc Cẩm vui vẻ hỏi: “Chước Nhi, sao về nhanh thế? Có thu hoạch gì không?” 

 

Giọng nói vốn trong trẻo, nhưng vì say rượu mà hơi khàn khàn khiến Mạc Chước cảm thấy tai mình nóng lên. 

 

Mạc Chước bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Cẩm ca ca.”

 

Như thường lệ, Mạc Chước không thể làm gì được với dáng vẻ không chút kiêng nể của Mộc Cẩm. 

 

Nhìn thấy đối phương nghiêng đầu sắp rơi khỏi giường, hắn vội vàng bước nhanh đến, kéo người Mộc Cẩm trở lại. 

 

Mộc Cẩm thuận thế ôm lấy eo thiếu niên, hành động này dường như đã trở thành thói quen. 

 

“Đồ nghiện rượu!” Mạc Chước thầm than trong lòng, bởi vì dáng vẻ này của Mộc Cẩm đã không phải chuyện một ngày hai ngày. 

 

Ban đầu hắn chỉ mong thiếu niên có thể ở bên mình thêm chút thời gian, nhưng không ngờ rằng đối phương này một lần lưu lại đã bảy năm. Hai người sớm tối ở bên nhau, quan hệ cũng ngày càng thân thiết. 

 

Chỉ là không biết tật xấu thích rượu của Mộc Cẩm bắt đầu từ khi nào. 

 

Dường như từ khi đối phương 15-16 tuổi, y đã thường xuyên lén đến nhà bếp uống rượu. 

 

Sau khi trưởng thành, Mộc Cẩm càng trở nên nghiện rượu hơn. 

 

Ngay cả Mạc Chước cũng không thể ngăn cản được, đành phải bất đắc dĩ cho phép y mỗi ngày uống không quá nửa bầu. 

 

May mắn là Mộc Cẩm còn biết nghe lời, khi thấy Mạc Chước không vui y liền tỏ ra ủy khuất, mỗi ngày chỉ uống đúng nửa bầu rượu mà thôi. 

 

Thường ngày Mộc Cẩm hay than vãn rượu không đủ uống, lần này nhân dịp đi săn nên y mới có cơ hội giải sầu. 

 

Mạc Chước nghĩ để y thoải mái một phen, nên cũng không hạn chế lượng rượu. 

 

Ai ngờ, tên này lại lợi dụng cơ hội, uống say mèm đến mức không còn biết trời đất. 

 

Loading...