Vừa mẫu vẫn điên cuồng, nhưng bây giờ nàng suy yếu rúc trong lòng phụ .
“Hoành lang, rốt cuộc nên gì bây giờ?”
Không ai hỏi thăm đến , cũng ai liếc dù chỉ một , giống như đống đồ nát đầy đất, giống đồ sứ vỡ hề giá trị gì, quên lãng.
02
Lúc phụ và mẫu nhớ tới thì ngủ .
Hốc mắt của hai bọn họ ửng hồng, họ cẩn thận ôm lấy : “Đứa nhỏ , gì hết ?”
“Hoành lang, đều tại , tại khống chế cảm xúc của nên mới cẩn thận tổn thương Bảo Châu.”
“Sao thể trách nàng chuyện , đều là do , hại nàng tổn thương, đau đớn trong lòng nàng còn lớn hơn gấp trăm ngàn đau đớn của Bảo Châu.”
Mẫu dựa sát phụ : “Hoành lang, cho dù tủi nhiều hơn nữa thì cũng sợ, chỉ sợ trong lòng .”
Hai chán ngấy cứ xiêu xiêu vẹo vẹo tán tỉnh một lúc lâu, mãi cho đến khi tỉnh vì xóc nảy: “Đau!”
Ta đau quá!
Mẫu cúi đầu bảo: “Thẩm Bảo Châu, dạy con như ? Lễ phép của con ? Vì gặp phụ mà con vấn an hả? Đã mấy ngày ăn cơm, thế mà con cũng thèm quan tâm lấy một câu, mới mở mắt lập tức kêu đau, chỉ nghĩ tới bản mà thôi.”
Phụ dịu dàng dỗ dành bà: “Hài tử còn nhỏ, từ từ dạy.”
Lúc điều trị, nhét sợi bông miệng để phòng ngừa việc cắn thương đầu lưỡi.
Mẫu trốn trong lòng phụ , dùng hai tay che mắt: “Hoành lang, sợ quá, lòng đau quá.”
Phụ vỗ nhẹ lưng nương, thấp giọng dỗ dành bà: “Ta cam đoan sẽ bao giờ để ý tới Liễu thị nữa, Giảo Giảo Nhi, nàng nhất định đừng dọa sợ nữa.”
Mẫu thút thít chu môi lên: “Vậy thề .”
Miệng của phụ há khép , rõ rốt cuộc đang cái gì.
Đại phu dùng ánh mắt thương hại một hồi mới cẩn thận rút mảnh sứ trong cơ thể .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bao-chau/chuong-02.html.]
Phụ là Trấn Bắc Hầu, quyền thế ngập trời.
Mẫu là quận chúa nương nương tôn quý.
Ta cái gì để thương hại cơ chứ?
Thánh thượng đều , Thẩm Bảo Châu là tiểu cô nương tôn quý nhất ở kinh thành ngoại trừ quận chúa.
Ta đáng thương ở chỗ nào ?
Chẳng lẽ bởi vì trong tình yêu mỹ tỳ vết của phụ và mẫu thêm một Liễu di nương ư?
, Liễu di nương là mà mẫu cố ý đẩy xuống nước vì kiểm tra lòng trung thành của phụ .
Phụ là thiện lương chính trực, thể thấy c.h.ế.t mà cứu.
Mẫu tạm nhân nhượng vì lợi ích cục, giữ Liễu di nương phá hỏng thanh danh ở .
Ai mà Liễu di nương vốn lang quân như ý cơ chứ?
Mọi đều nàng là thứ nữ của quan ngũ phẩm, thể gả Hầu phủ chính là phúc đức của nàng.
03
Một hồi phong ba dừng ở trong sân mẫu một đêm kêu bảy nước.
Ngày hôm , mẫu đến thăm với gương mặt hồng hào.
“Bảo Châu, con còn đau ? Có đói ? Có gì ?”
Ta chằm chằm cây trâm cài tóc mới tinh bên tóc mai của bà, đến mức đau hết cả mắt, bấy giờ mới nhỏ giọng ngập ngừng bảo.
“Ta nhớ Tiểu Đào tỷ tỷ.”
Mẫu vốn đang kiên nhẫn dỗ dành nhưng đổi sắc mặt ngay lập tức.