Băng Qua Núi Tuyết Để Trùng Phùng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-06 12:25:45
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fjRdjPxr9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đập bàn đứng dậy:
"’Giang Nam Có Quýt Ngọt’ là truyện nữ cường, nữ cường rất dễ bị cải biên nát bét! Mấy năm nay tuy rằng đại chúng đã quá ngán ngẩm với mấy vai 'vợ hiền'. Thế nhưng khán giả phim truyền hình trong nước nhìn chung vẫn còn trẻ tuổi, rất dễ bị mấy vai 'vợ hiền đội lốt' mê hoặc, đạo diễn này trước đây thích quay mấy bộ 'vợ hiền đội lốt' giả vờ thanh tỉnh làm nữ cường, rating còn rất cao! Chị đoán xem, đột nhiên anh ta có thay đổi cách làm phim không?"
"Ấy! Bình tĩnh bình tĩnh, tức giận hại thân..." Chị Liễu bị tôi dọa sợ: "Được rồi được rồi, nghe em, chúng ta tiếp tục liên hệ với mấy nhà khác."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Liên tiếp thất vọng khiến tôi đau đầu muốn nổ tung, tôi thở dài một hơi, vừa định nằm vật xuống ghế sofa gọi đồ ăn ngoài thì nhớ ra hôm qua mẹ tôi đặc biệt gọi điện thoại đến cằn nhằn "bớt ăn đồ ăn ngoài, bớt ăn đồ ăn ngoài, bớt ăn đồ ăn ngoài", thế là quyết định lùi một bước, cố gắng gượng dậy chuẩn bị ra ngoài kiếm quán ăn.
Như vậy ít nhiều cũng tốt cho sức khỏe hơn, đúng không? Tôi bắt đầu tự lừa mình dối người, tự thôi miên bản thân.
Sau đó tôi đội nắng chang chang lái xe đến khu trung tâm thương mại, do dự một lúc lâu, không kiềm được đi về phía... McDonald's!
Thôi được rồi, đến cả bản thân tôi cũng thấy mình thật là trừu tượng!
Nhưng mà còn có chuyện trừu tượng hơn ở phía sau...
Tôi mới bước được một bước, chuông điện thoại lại bắt đầu reo, tôi cúi đầu nhìn là công ty bên B mà chị Liễu vừa mới từ chối.
Gì vậy anh giai, sao anh vẫn chưa bỏ cuộc vậy?
Tôi bắt máy, đối phương tuôn ra một tràng, bày tỏ toàn diện quan điểm của anh ta về khái niệm nữ cường, cho rằng ý tưởng của mình đã rất phù hợp với quan niệm của tôi, yêu cầu tôi suy nghĩ lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn, xung quanh một loạt cửa hàng đều rất đông người, tôi đành phải đội nắng to, đè nén giọng nói và cơn giận giải thích với đối phương:
"Vâng, cảm ơn sự thấu hiểu của anh, nhưng điều tôi muốn là nữ chính không chỉ có thân phận cao quý mà còn phải có nhân cách! Lại còn thêm bốn nam chính? Anh không phải là muốn đem hào quang của nữ chính chuyển hết cho bọn họ đấy chứ? Phát ngôn thanh tỉnh? Mấy lời than thân trách phận emo thì tính là phát ngôn thanh tỉnh gì?! Tôi muốn cô ấy phải biết và làm thống nhất! Biết và làm thống nhất anh hiểu không... Ái ui!!!"
"Bốp" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tôi hít sâu một hơi, ôm lấy trán bị va đau, từ từ nhắm mắt lại... Hy vọng thế giới tội lỗi này bây giờ! Lập tức!
Nổ! Tung!!!
Nhưng mà giây tiếp theo, một bàn tay mát lạnh dịu dàng đặt lên trán tôi: "Cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không... Hửm? Cô T?"
Tôi: "..."
Hả?
Hả hả hả???
Anh gọi tôi là gì cơ???!
7
Trung Quốc có câu nói rất hay, không có chuyện gì mà một bữa cơm không giải quyết được.
Thế là tôi ôm trán, xách chiếc điện thoại vỡ nát cùng S lâu ngày không gặp đẩy cửa bước vào quán ăn trước mặt.
Đúng vậy, sau ba năm xa cách, chúng tôi vượt qua cả châu Á, Bắc Mỹ và Thái Bình Dương, cuối cùng... lại gặp nhau ở McDonald's!
Tôi lấy ly cà phê đá Mc cafe áp lên trán để giảm sưng, nắm chặt tóc, lộ ra vẻ mặt đau khổ:
Kịch tính! Thế giới này thật là quá kịch tính mà aaa!
Rõ ràng là một cuộc hội ngộ lãng mạn với nhạc nền du dương, tại sao lại thành ra thế này hả trời?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bang-qua-nui-tuyet-de-trung-phung/chuong-5.html.]
Tôi không kiềm được khẽ đ.ấ.m bàn.
"Cô vẫn cứ... hoạt bát, ừm." S cố nén cười, nhịn đến mức mặt mày nhăn nhó: "Còn cả cuộc điện thoại vừa rồi nữa, khoa chân múa tay."
Tôi lườm anh một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Anh muốn cười thì cứ cười đi!"
S lập tức cười đến mức không đứng thẳng dậy nổi, rất lâu sau mới có thể tự mình "nhấc" ra khỏi bàn, đứng thẳng người mang theo hơi thở hổn hển khó khăn nói: "Tôi... lát nữa... đưa cô đi mua điện thoại mới. Tại tôi không nhìn đường làm cô va phải."
Tôi xua tay: "Thôi thôi, chủ yếu là tại tôi gọi điện thoại không nhìn đường còn đi lung tung."
S kiên quyết: "Vậy thì chúng ta chia đôi nhé."
"Được thôi." Tôi đặt ly cà phê xuống, chống cằm hỏi anh: "À đúng rồi, anh đã trở thành ca sĩ nổi tiếng chưa?"
Anh xòe tay, làm ra vẻ bất lực.
"Vậy còn cô?" S chớp mắt: "Đã trở thành nhà văn lớn, phú bà chưa?"
Tôi cũng nhún vai. Một lúc sau, lại bổ sung: "Nhưng tôi vẫn chưa thỏa hiệp đâu nhé."
S cười ranh mãnh: "Tôi cũng vậy."
Chúng tôi nhìn nhau cười, dùng ly cà phê cụng ly.
Thì ra chúng tôi đều đang tầm thường, mệt mỏi chống chọi với cuộc sống, khốn đốn, chua xót, gò bó đầy mình, nhưng vẫn chưa chịu khuất phục trước thế giới.
Mà điều nhỏ bé nhưng cũng vĩ đại nhất trên thế gian này chẳng phải là giấc mộng anh hùng trong cuộc sống mệt mỏi hay sao.
May quá, may quá, chúng tôi đều vẫn còn tươi mới, nhiệt huyết, chưa bị năm tháng và sự từng trải dập tắt.
May quá, may quá. Chúng ta lại cách biệt núi sông và mưa tuyết mà trùng phùng.
"Vẫn phải gọi anh là anh S à?" Tôi cười híp mắt nói.
"Ồ?" S nhướng mày: "Thế này là 'lột áo choàng' rồi sao, cô T?"
Đột nhiên anh nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp, dễ nghe cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai tôi:
"Vậy thì làm quen lại từ đầu nhé. Tôi tên là Tô Hạ Khanh."
Trong đầu tôi nổ "ầm" một tiếng. Tô Hạ Khanh, anh chính là Tô Hạ Khanh?
Đoạn đối thoại trên núi Confidence như một dòng điện xẹt qua đầu tôi, tất cả mọi chuyện vào khoảnh khắc này đều đã có lời giải thích.
Thế giới nội tâm của tôi gào thét, trăm mối ngổn ngang, cuối cùng hóa thành một câu dở khóc dở cười...
"Không phải chứ, anh bạn, tôi cùng anh nói chuyện trăng sao, nhân sinh lý tưởng, vậy mà anh lại lén lút lên hot search hả???"
"Vậy còn cô, cô T?" Tô Hạ Khanh không nhịn được cười: "Tôi có vinh hạnh được biết bút danh và... số Wechat của cô không?"
8
"Cô Đàm, cô có chơi game không?" Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu mẫu mới: "Mẫu điện thoại mới ra này của chúng tôi... hiệu năng... ba la ba la ba ba la... độ phân giải... ba la ba la ba ba la ba..."
"Ồ, tôi có chơi game, nhưng không chơi mấy game đối kháng lớn."
Tô Hạ Khanh xích lại gần: "Vậy cô chơi game gì?"