Bên ngoài dần trở nên yên tĩnh.
Hắn ta đi rồi ư? Tôi rón rén áp tai vào cửa lắng nghe.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
"Khương tiểu thư, tôi là cảnh sát, cô có sao không?"
Nhanh vậy sao? Từ lúc tôi báo cảnh sát đến giờ chỉ mới sáu bảy phút, tôi rất cảnh giác: "Làm sao tôi biết anh thật sự là cảnh sát?"
Kẻ sát nhân có thể đổi giọng tốt như thế, làm sao tôi biết sau cánh cửa không phải là hắn ta?
Đối phương kiên nhẫn giải thích: “Đây là số hiệu của tôi, sáng nay không phải tôi phải đã gọi điện thoại hỏi thăm rồi sao? Vụ án có điểm nghi vấn, vốn dĩ buổi chiều tôi sẽ đến thăm cô,cô báo cảnh sát bằng hệ thống, vậy nên hệ thống sẽ tự động phân công cho đồng nghiệp gần nhất.”
Giọng nam trong trẻo, chính trực và nghiêm túc, tạo cảm giác đáng tin một cách kỳ lạ.
Anh ta lặp lại những lời đã nói trong điện thoại.
"Khương tiểu thư, đêm mưa đó, cô thật sự không biết kẻ sát nhân đang g.i.ế.c người sao?"
Câu hỏi y hệt, ngay cả khoảng dừng cũng giống nhau, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là, vị cảnh sát đó.
10
Cảnh sát vào nhà tìm hiểu tình hình xong, muốn đưa tôi đến sở cảnh sát.
Sống sót sau tai nạn, tôi khó nén nổi sợ hãi nhắc nhở: "Anh cảnh sát, chỉ có một mình anh thôi sao? Kẻ sát nhân đó rất lợi hại."
"Lợi hại đến mấy thì cũng là tội phạm thôi, yên tâm đi, tôi đã thông báo cho đồng nghiệp rồi, sẽ có người đến tiếp ứng chúng ta ngay."
Gậy dò đường đã bị gãy, tôi đành nắm chặt cánh tay cảnh sát.
Anh ta không nói nhiều, nhưng khá chu đáo, xuống lầu cũng đi chậm hơn một chút, thỉnh thoảng lại nhắc tôi tránh các vật cản.
Rất nhanh tôi đã nhận ra đây là đường dẫn đến bãi đậu xe.
Nhưng mà…
Chỉ riêng từ bãi đậu xe đi bộ lên tầng B3 cũng mất đến bốn phút rồi.
Rõ ràng dưới lầu có chỗ đậu xe, anh ta đến vội vàng, tại d.a.o lại không đậu ở đó?
Vị cảnh sát như sợ làm tôi hoảng sợ, ôn tồn hỏi: "Khương tiểu thư có thể thoát khỏi tay kẻ sát nhân quả thực rất may mắn. Xem ra, kẻ sát nhân vẫn cảm thấy Khương tiểu thư là mối đe dọa, đêm đó, chúng tôi chắc chắn đã bỏ lỡ những chi tiết quan trọng."
Tôi úp mở: "Anh nói vụ án có điểm nghi vấn mới, là gì vậy?"
"Tin tức đều nói, vụ g.i.ế.c người trong hẻm đêm mưa là do Thanh Đạo Phu gây ra, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi muốn biết, đêm mưa trong con hẻm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khương Tuyên, rốt cuộc cô là nhân chứng, nạn nhân, hay là... kẻ gây án?"
Lời chưa dứt, anh ta khựng lại.
Bởi vì một con d.a.o gọt trái cây sắc bén đang găm sâu vào lưng anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bang-chung-ngoai-pham/chuong-6.html.]
"Giả mạo cảnh sát, tội chồng thêm tội đấy, kẻ sát nhân."
Trong gara tối tăm, m.á.u tươi đỏ thẫm trào ra từ quần áo. Hắn ta không hề đề phòng, đến mức khi loạng choạng ngã xuống, trên mặt vẫn đầy vẻ khó tin.
Biểu cảm đó, tôi có thể thưởng thức cả đời mà không chán.
"Cô, cô không phải là người mù…"
11
Đúng, tôi nhìn thấy mà.
Cục m.á.u đông chèn ép mắt do tai nạn xe hơi chỉ khiến tôi tạm thời mù lòa trong bảy ngày.
Kẻ sát nhân vẫn luôn thử thăm dò tôi, bao gồm cả những nụ hôn tưởng chừng dịu dàng đó.
Khi hắn ta ôm tôi ngang hông, trên mặt đeo chiếc mặt nạ Satan đáng sợ.
Lúc dịu dàng lau nước mắt cho tôi, bàn tay kia lại dùng d.a.o nhọn chỉ thẳng vào mắt tôi.
Khi tôi tắm, hắn ta sẽ giơ d.a.o lên quan sát tôi.
Tất cả những điều này tôi đều nhìn rõ mồn một.
Tiếc rằng, tôi lại không hề để lộ một sơ hở nào.
Tôi vuốt ve khuôn mặt kẻ sát nhân, còn rất trẻ, tầm hai mươi tuổi, sống mũi rất thẳng, coi như là một người đẹp trai.
Nhưng sự tự phụ trong tính cách lại là điểm chí mạng của hắn ta.
"Anh hoàn toàn lành lặn, nhưng lại không phát hiện tôi đang lừa dối, vậy thì có mắt làm gì chứ?"
12
Sau khi mất đi thị lực, tôi lại nhìn thấy những sự thật mà bình thường không thể thấy.
Người bạn trai từng dịu dàng ân cần lại cố tình đặt chướng ngại vật giữa lối đi.
Anh ta đặt tách trà nóng bỏng ở nơi tôi dễ dàng chạm tới.
Nhìn thấy tôi bị bỏng rồi chật vật ngã xuống, trên mặt anh ta là vẻ vui sướng khi trò đùa thành công, vừa chụp lại dáng vẻ thảm hại của tôi, vừa gắt gỏng khó chịu: "Đã dặn em cẩn thận rồi mà, sao đến uống nước cũng mắc lỗi được vậy hả?"
Những lời dối trá ghê tởm hoàn toàn phơi bày.
Lần đầu tiên Tô Thần đưa Quan Thiến về nhà, đúng lúc tôi khôi phục thị lực.
Về đến nhà, tôi liền nhìn thấy họ đang ân ái trên ghế sofa.
"Tuyên Tuyên, em còn nhớ cô bạn học cũ Quan Thiến của chúng ta không? Giờ cô ấy đang làm quản lý nghệ thuật, giúp anh lên kế hoạch cho triển lãm tranh."
Cả hai chẳng mặc mảnh vải nào, lại điềm nhiên lừa dối tôi.
Cảm giác buồn nôn, mất trọng lực tràn ngập khắp cơ thể, tôi mở to đôi mắt vô hồn, chậm rãi thốt ra một câu: "Thế à, vậy tiến độ kế hoạch thế nào rồi?"
Tô Thần ôm lấy eo người phụ nữ, vẻ mặt vẫn còn luyến tiếc.
"Đương nhiên là rất... sâu sắc rồi."