“Em lừa , còn rõ đấy , tối đó em ngủ giường ? Anh tỉnh dậy vui sướng lắm, ai ngờ em , còn tưởng chỉ là giấc mơ.”
“Thằng Hạo Uyên đưa bệnh viện mấy tháng trời, chích thuốc hơn trăm mũi, nó khả năng sinh sản.”
“Con là của , Trang Vũ Miên, con em mang trong bụng chính là con .”
thể phản bác.
Lúng túng : “Em… em sợ cần con…”
“Con mà cần? Anh ngu ?”
“ ai con ảnh hưởng đến việc kết hôn ? Hay là cô gái trong tim sẽ vui? Nếu bắt em bỏ thì , nên em mới…”
cứng tác dụng, cúi đầu xuống.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
“Xin , Trần Hỷ Việt, em nên giấu , em chỉ là quá giữ đứa bé .”
Trần Hỷ Việt chăm chú một lúc, tưởng sẽ gì đó, nhưng hỏi:
“Cô gái trong tim là gì?”
: “Là Phó Miên đó! Là con gái trong tim ...”
Trần Hỷ Việt lập tức với vệ sĩ ngoài cửa:
“Đi xử lý Phó Miên, mang xác về đây.”
trợn mắt: “Này! Trần Hỷ Việt!”
“Anh thích Phó Miên, từng thích cô ! Trang Vũ Miên, em rõ ?”
“Vậy… từng thư tình cho cô hồi cấp hai ? Viết mùi mẫn lắm, Miên Miên gì gì đó…”
“Anh cho Miên Miên! Là chữ ‘Miên’ trong ‘Trang Vũ Miên’! Lúc đó chơi bóng rổ thương tay , chữ quá, sợ em ghét nên nhờ ông chủ tiệm photocopy ở cổng trường in giúp, ông in nhầm chữ niêm phong luôn!
“Tối hôm đó em đưa Phó Miên về nhà, cô cũng nghĩ thích cô , rõ, bảo cô đừng xuất hiện mặt em và nữa, nếu sẽ khách khí với cô .”
Trần Hỷ Việt đột ngột lên, nghiến răng :
“Trang Vũ Miên, nữa, thích Phó Miên, thích em, thề rằng nay chỉ thích em!”
“Dù em nữa, chạy mất, vẫn thích em, thề rằng đời chỉ em, miễn chết, em đừng hòng tái giá!”
Anh xong.
Phòng khách im lặng đến đáng sợ.
Vệ sĩ hiểu chuyện ngoài, còn đóng cửa .
bệt đó, nghiền ngẫm lời .
Miên Miên, Trang Vũ Miên…
Vậy tối đó giường, gọi cũng là ?
Trần Hỷ Việt đợi một lúc thấy , cau mày:
“... Trang Vũ Miên, em điếc ?
“Này? Trang Vũ Miên!”
Cuối cùng, cũng kiềm chế , xuống, cúi đầu, giọng thấp :
“Xin , nên hét lớn như , sai .”
“Anh chỉ… sợ em chạy mất.”
“Trang Vũ Miên, em thể một câu ? Dù em nữa, cũng lý do từ chối, …”
Chưa chờ hết, nghiêng tới, hôn lên môi .
“Không từ chối.”
“Trần Hỷ Việt, em cũng thích .”
“Em chạy nữa, bao giờ chạy nữa.”
“Em cũng sai , chúng đừng giận nữa, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-toi-la-ke-thu-truyen-kiep/chuong-8-hoan.html.]
Trần Hỷ Việt run rẩy, đôi mắt đen lặng lẽ như thắp sáng bừng lên, sống .
Anh nâng tay ôm lấy gáy , hôn sâu.
Môi và lưỡi va chạm, nỗi nhớ dày vò quấn lấy .
Rồi bế ngang , tiến về phòng ngủ.
Vừa hôn.
nghẹn ngào đẩy : “Trần Hỷ Việt, em sinh con xong, gì …”
“Ừ, để em mới sinh mà chạy lung tung, giữ gìn sức khỏe, nên đến để kiểm tra sữa cho con gái đây.”
“Đồ hổ! Ừm, là con gái…”
“Anh thích con gái, nhất là giống em, vì thích em.”
Được , đàn ông chỉ cần động đến chuyện mật là câu tình cảm tuôn như suối.
15
Khi con gái Tử Tử hai tuổi, và Trần Hỷ Việt tổ chức đám cưới công khai.
Người đàn ông giàu vô đối, nghi ngờ áp dụng quy trình đám cưới hoàng gia nào đó, sang trọng đến mức cũng thấy ngại.
còn mời Phó Miên.
Và xin cô .
Hồi cấp ba, bức thư tình đặt bàn , nhưng hai chữ đầu đưa cho cô .
Cô cũng tưởng Trần Hỷ Việt thích .
Nên đó, tin đồn đó lan truyền lâu lắm, đủ các phiên bản.
Phó Miên còn kể với , thực mỗi buổi học múa ở cấp ba, cô đều thấy Trần Hỷ Việt cầm áo khoác ngoài toà nhà học.
Lúc đầu cô nghĩ đang đợi .
khi cô chuyện, lạnh lùng thèm để ý.
Bây giờ mới , Trần Hỷ Việt đang đợi .
Mỗi khi học múa kết thúc muộn, sợ an nên theo về nhà.
lúc đó thầm thương trộm nhớ một học sinh cao gầy, còn thư tình theo phong trào.
Ngày hôm Trần Hỷ Việt tố lên cô giáo.
Từ đó, chúng mâu thuẫn.
Cãi , đối đầu đến khi nghiệp, trưởng thành.
Tại vẫn cứ độc ?
Bởi vì bất cứ nơi nào chơi ở Bắc Kinh nhất định đều sẽ gặp Trần Hỷ Việt.
Cuối cùng là sự kiện thành màn độc diễn của hai đứa, đều chúng như hai đối thủ đội trời chung.
Tất cả những thời gian tiếp xúc với đàn ông, chỉ , kẻ thù lâu quá, thành quen thuộc nhất.
Giờ nghĩ , tên đàn ông đó thật là mưu mô…
xa xa, thấy Trần Hỷ Việt bế con gái.
Anh cũng về phía , đôi mắt đào hoa liếc nghiêng, môi mỏng hé .
hiểu ý môi : “Vợ ơi, hôn em .”
Đồ hổ!
Giữa ban ngày mà nghĩ chuyện đó!
trợn mắt , nhưng khóe miệng ngừng cong lên.
bước tới gần Trần Hỷ Việt và con gái, bước chân vững chắc, ánh mắt từng niềm hạnh phúc và sự bình yên như .
(Hoàn văn)