BẠN THÂN ĐÃ MẤT CỦA TÔI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-05 12:12:12
Lượt xem: 1,181
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Còn nữa còn nữa, tao vừa thấy thằng chồng hụt của mày lôi Triệu Đình lên phòng khách tầng trên. Có bắt gian không? Bắt tại trận được nhân đôi điểm công đức đó!” Nó phấn khích hò hét bên cạnh tôi.
Tôi vừa tán lại lớp phấn phủ, vừa thản nhiên đáp: “Vội gì, không phải đã nói rồi sao? Đợi đầy đủ cả ổ nhà hắn tới thì mới thu lưới.”
Đúng lúc đó, cửa phòng trang điểm bật mở.
Triệu Đình bưng khay trà bước vào, cổ áo mở khẽ nên có thể thấp thoáng thấy được dấu vết đỏ ửng ngay x.ư.ơ.ng quai xanh.
Tôi nhìn vào gương, ánh mắt giao nhau với bạn thân của mình như muốn nói: [Không phải mày bảo hai đứa kia vẫn đang lăn lê bò toài trên lầu à?]
Nó lia lia điều chỉnh cái đồng hồ đếm thời gian, phát sáng xanh lè trên tay rồi gào lên:
“Xỉu luôn, vị hôn phu của mày là tài xế ship đồ đầu thai à?”
“Từ lúc vào phòng tới lúc kéo quần xong chỉ có 2 phút 17 giây, ngay cả mấy tên sắc quỷ yếu nhất âm phủ cũng có thể dùng nó làm ví dụ để chê bai đấy!”
“Mày không kiểm tra hàng trước cưới hả? Cười chec tao rồi.”
“May mà không lên bắt gian, chứ với tốc độ này mà bước chân lên lầu là nó đã xong việc rồi. Vậy chẳng phải uổng phí linh lực của tao à?”
Nó cười đến độ lăn lộn đập vào tường, cũng may là chỉ có tôi thấy được nó.
Tôi thở dài một hơi… Coi như chấp nhận số phận vậy, cái tình tiết xấu hổ này chắc nó sẽ lấy ra cười nhạo tôi thêm vài năm nữa cho mà xem.
Tôi quay sang hỏi Triệu Đình: “Mọi người có mặt hết rồi chứ?”
Cô ta mím môi nhưng mặt vẫn cười tươi: “Ừ, chỉ còn chờ cô dâu thôi.”
Tôi vừa định đứng dậy, thì bạn thân của tôi bỗng giơ lên một cái máy quét phát sáng lập lòe. Giọng vang vang như hệ thống thông báo: “Phát hiện thai 8 tuần, DNA của người cha trùng khớp 99,99% là của Lương Kiệt.”
“Chúc mừng nha, mày sắp được làm mẹ kế rồi đó.” Bạn thân tiếp tục đ.ấ.m tường cười như được mùa.
Chân tôi khựng lại, ánh mắt đảo qua bụng dưới hơi nhô lên của Triệu Đình.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cô ta giật mình, hoảng hốt ôm bụng lùi ra sau.
5.
Tiệc cưới bắt đầu.
Ba mẹ Lương Kiệt đợi đến phút chót mới xuất hiện như khách mời danh dự. Bà Lương khoác áo lông thú, bên trong là bộ sườn xám ôm sát và tay đeo vòng vàng lủng lẳng phát ra tiếng leng keng theo từng bước chân.
Tôi khẽ nhíu mày.
Cái vòng đó… tôi nhìn quen lắm. Rõ ràng là chiếc vòng tay hàng hiệu của nhà B mà tôi tự thưởng cho mình bằng khoản tiền thưởng đầu tiên đi làm.
Sao lại nằm trên tay bà ta?
Trước đây mẹ Lương từng vài lần ghé qua nhà tôi, miệng thì nói là phụ dọn dẹp giúp… chắc là tiện tay cầm luôn lúc đó.
“Tiểu Vũ, là anh tự tiện mang vòng cho mẹ đeo để bà có cái ‘ra mắt’ cho xôm tụ. Em không để ý chứ?” Lương Kiệt thấy sắc mặt tôi thay đổi, vội vàng lên tiếng giải thích.
Tôi cười nhẹ đáp lại: “Không sao đâu.”
Vì phong bì dưới âm phủ của bạn thân… Tôi nhịn.
Bà Lương lại cất giọng mềm mại giả tạo, quay sang đám khách: “Tiểu Vũ từ nhỏ đã không có ai bên cạnh, một mình lớn lên vất vả… nhưng từ nay, chúng ta chính là một gia đình!”
Tôi đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Đám họ hàng nhà họ Lương ai nấy đều đang cười cười, ánh mắt đầy ngụ ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-than-da-mat-cua-toi/chuong-3.html.]
Chắc trong mắt họ tôi chỉ là một con nhỏ mồ côi không chỗ dựa, nhìn như con cừu béo đang chờ bị xẻ th.ị.t.
MC vừa hô ‘nghi thức bắt đầu’.
Ba chồng tương lai của tôi đã nhảy ra làm khó: “Nhà họ Lương chúng tôi đời trước từng có tới mười tám tú tài, cô dâu mới về nhất định phải hành lễ tam khấu cửu bái để bái tổ tiên!”
Lời vừa dứt thì hai ông anh họ nhà họ Lương, hùng hục bê lên mấy bài vị tổ tiên.
Con bạn thân tôi hừ lạnh: “Tổ tiên gì mà tổ tiên, thời Dân quốc nhờ buôn thuốc phiện mà phất lên. Cụ tổ nhà hắn điểm công đức còn -9999 kia kìa, bây giờ vẫn đang quét dọn nhà vệ sinh ở âm phủ đấy!”
Nó ném ra một màn hình chiếu toàn cảnh được phóng to. Trong đó, cụ tổ nhà họ Lương đang ôm cái bô khóc ròng liên tục nói: “Đừng khấn cầu phù hộ nữa, tôi không gánh nổi đâu!”
Tôi nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng. Chưa cưới mà đã bày đặt giương oai lập quy củ, ai không biết còn tưởng đây là dòng họ danh gia vọng tộc nào đó cơ đấy.
Tôi nhấc nhẹ váy cưới, lùi lại một bước: “Xin lỗi, cháu không quỳ được.”
Ba chồng tương lai lập tức nổi giận: “Cô dám xem thường quy củ nhà họ Lương chúng tôi sao?”
“Cháu sao dám.” Tôi khẽ chạm tay lên bụng, vẻ mặt e thẹn: “Dù gì trong bụng cháu cũng đang mang cháu đích tôn của nhà họ Lương, không tiện quỳ đâu ạ.”
Chiếc hộp nhẫn cưới trong tay Lương Kiệt ‘tách’ một tiếng rơi xuống đất.
Biểu cảm kinh hoàng của hắn cũng dễ hiểu thôi.
Dù gì thì, chuyện thân mật nhất giữa hai chúng tôi cũng chỉ là lần hắn hôn trộm lên trán rồi bị dính nguyên lớp phấn nền ở môi.
“Em… em sao lại có thai được?” Giọng Lương Kiệt run rẩy.
Tôi nghiêng đầu cười dịu dàng: “Anh nghĩ xem?”
Tuyên bố mang thai ngay trong lễ cưới, đồng nghĩa với việc… tôi đội cho hắn một cái mũ xanh to đùng.
Với kiểu đàn ông gia trưởng như hắn, chuyện này còn nhục hơn bị lột da. Đàn ông có thể trăng hoa, nhưng vợ thì nhất định phải trong sạch như giấy trắng mới vừa lòng.
Lương Kiệt nghiến chặt nắm đấm, toàn thân run lên vì tức giận: “Tôi không cưới nữa!”
Mẹ Lương là người phản ứng đầu tiên, bà lập tức bấm mạnh vào tay hắn một cái: “Con nói bậy gì thế? Có bầu là chuyện vui, đây là hỷ thượng gia hỷ! Tiểu Vũ là muốn tạo bất ngờ cho con thôi mà.”
Bà ta nháy mắt liên tục với Lương Kiệt, như đang nhắc nhở hắn mau ‘diễn tiếp’. Hắn hít một hơi thật sâu mãi mới bình tĩnh lại được.
Con bạn tôi vừa bóc hạt dưa vừa ngồi hóng drama:
“Ha ha, nhà họ Lương chỉ mong nuốt trọn tiền tiết kiệm với căn nhà của mày thôi.”
“Bây giờ mày có dắt trai lạ lên giữa sân khấu hôn nhau đắm đuối, thì mấy kẻ đó cũng sẽ giả vờ như không có gì mà cắn răng tiếp tục cưới như thường. Mày tin không?”
Tất nhiên là tin rồi.
Tôi cố tình nói chuyện có bầu là để khiến Lương Kiệt buồn nôn, không ngờ nhà này vì tiền mà mặt dày nuốt luôn nỗi nhục.
Quả nhiên, khi thấy tình hình có vẻ không ổn. Ba Lương nhíu mày rồi phẩy tay nói: “Vậy thì mọi nghi thức đơn giản hóa hết đi!”
Cuối thảm đỏ là một cái lò than bằng đồng.
Bác gái cả nhà họ Lương cố ý hét to cho cả sảnh nghe thấy: “Cô dâu bước qua lò than, đốt sạch xui xẻo!”
Tôi vừa nhấc chân, bà ta lập tức giả vờ bước tới đỡ tay nhưng thực chất mà muốn ngáng chân tôi.