Lưu Văn lau nước mắt đứng dậy, cô ấy hoảng hốt giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Tống Mạn Mạn, đừng đi ra ngoài, chúng ta đừng đi ra ngoài có được không?”
“Nhà tôi chỉ có một mình tôi nếu tôi xảy ra chuyện thì ba mẹ tôi phải làm sao bây giờ, bọn họ sẽ phát điên mất.”
33
Trong nhà vệ sinh không quá rộng rãi, không khí yên tĩnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
“Ai da, còn hung hãn nữa à, đi ra cho tao!”
Tôi đột nhiên đứng lên.
Tống Phỉ Phỉ, là giọng nói của Tống Phỉ Phỉ!!!
Tôi đột nhiên mở cửa xông ra hành lang.
Trên hành lang, Tống Phỉ Phỉ và Linh Châu đang đại sát tứ phương.
Nhìn thấy tôi, Tống Phỉ Phỉ nhếch miệng cười:
“Tiểu Mạn, đừng gây thêm phiền phức, mau trở về phòng, nhớ khóa cửa lại!”
Nhìn thấy hai người bọn họ, tôi lập tức thở dài một hơi.
Nhất là Linh Châu sư phụ, khiến tôi cảm thấy an toàn hơn hẳn.
Lá gan đã trở lại, khí lực cũng trở nên lớn hơn.
Một mình tôi kéo Trần Quyên về ký túc xá, cũng nhanh chóng khóa cửa lại.
“Lưu Văn, tôi khóa kỹ cửa rồi, mau ra đây hỗ trợ!”
Vóc dáng Trần Quyên cao ráo, một d.a.o vừa rồi của Trương Tuệ đã c.h.é.m vào bụng và n.g.ự.c cô ấy.
May mắn là con d.a.o gọt hoa quả kia rất nhỏ, vết thương rất sâu nhưng không lớn.
Hai chúng tôi luống cuống tay chân cầm m.á.u cho cô ấy.
Ánh mắt Lưu Văn lấp lánh tìm hiểu về tôi:
“Tôi nghe thấy chị gái của cậu gọi người kia là Linh Châu, là Linh Châu đại sư trên truyền hình đó sao!”
“Hóa ra chị ấy biết bắt quỷ à, vậy những gì chị ấy phát sóng trực tiếp đều là thật?”
34
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, đưa một cô gái bị thương đi.
Trong đó, Lý Tiểu Hoa là người bị thương nặng nhất.
Quỷ xui xẻo sinh con, vì trong thời gian rất ngắn cần phải hấp thụ được đủ nhiều nước mắt.
Nó trực tiếp đưa tới rất nhiều ác quỷ.
Ký túc xá nữ vốn có âm khí rất nặng, những ác quỷ này lập tức nhập vào người mấy cô gái.
Ở trong ký túc xá c.h.é.m loạn khắp nơi, không biết bị thương bao nhiêu người.
Mà người có quan hệ tốt với Lý Tiểu Hoa sẽ dính xui xẻo càng nặng, đương nhiên sẽ bị thương nặng hơn một chút.
Trải qua một buổi tối vô cùng hỗn loạn.
Sáng hôm sau, tôi bị Song Phỉ Phỉ đánh thức ở nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-cung-phong-rat-thich-khoc/chuong-14.html.]
“Tiểu nha đầu, sợ hãi không?”
Tống Phỉ Phỉ nói ngày hôm qua có hơn 60 cô gái bị thương.
Hầu hết là do bị thương ngoài da.
Nghiêm trọng nhất là Trần Quyên và Lý Tiểu Hoa.
Mặt Lý Tiểu Hoa bị người ta vạch be bét, còn què một chân.
Trường học bồi thường cho gia đình Lý Tiểu Hoa một khoản tiền.
Người nhà cô ta cũng buông tha chuyện này.
Sau chuyện lần này, nghe nói hiệu trưởng bạc đầu chỉ sau một đêm.
Ngày hôm sau trực tiếp tìm đến Linh Châu, nhờ đại sự treo kính bát quái ở khắp phòng ký túc xá, còn bố trí trận pháp.
Khi tôi trở lại trường học, Lý Tiểu Hoa vẫn còn ở trong bệnh viện.
Đường Viễn tới bệnh viện thăm cô ta.
Nhưng vừa nhìn thấy mặt cô ta, ngày hôm sau trở về liền nói chia tay với Lý Tiểu Hoa.
35
“Ai da, còn Lý Tiểu Hoa kia, tôi sẽ vẽ cho cô ta một tấm bùa bình an.”
Tống Phỉ Phỉ vừa ăn bánh ngọt, vừa đưa vòng tay ra:
“Về sau tan học cũng đừng nằm chơi nữa, theo chị luyện một chiêu thức, lỡ như có chuyện gì còn có thể tự bảo vệ mình.”
Tôi uống một ngụm trà sữa, tuy rằng chuyện này đã qua nhiều ngày.
Tôi vẫn sẽ bừng tỉnh trong giấc ngủ.
“Chị à, sao quỷ xui xẻo này lại dọa người như vậy, còn có thể hiệu lệnh vạn quỷ?”
Tống Phỉ Phỉ lau miệng:
“Cũng không phải hiệu lệnh vạn quỷ, chủ yếu là do ký túc xá của em đã nhiễm quá nhiều rủi ro và âm khí.”
“Vừa có tiểu quỷ vừa có quỷ xui xẻo, đương nhiên là nơi lý tưởng để ma quỷ tụ tập xuất hiện.”
“Quỷ xui xẻo chỉ dẫn dụ một chút là ác quỷ liền theo tới.”
“Cho nên, làm người, nhất định phải tươi cười.”
Tôi vô cùng tán thành gật đầu.
Người già thường nói, khóc quá nhiều sẽ đánh mất rất nhiều phúc khí.
Đúng là rất chính xác!
Cô gái thích cười không hẳn sẽ may mắn.
Nhưng mỗi ngày đều khóc cũng chưa chắc đã khá hơn.
Hy vọng sau này Lý Tiểu Hoa có thể thay đổi tật xấu này của cô ta.
Thế nhưng cô ta đã bị hủy dung, còn què chân.
Cuộc sống sau này sợ là không dễ chịu…
[Hoàn]