BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI LÀ BA TIỂU THƯ SIÊU GIÀU - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-04-10 07:37:42
Lượt xem: 208
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Ba người họ vây quanh tôi với vẻ mặt lo lắng.
Bác sĩ Lý đã khám toàn thân cho tôi và một lần nữa tôi lại nhận được sự thờ ơ của ông.
Bác sĩ Lý vừa buồn cười vừa tức giận: "Nếu cô gọi điện cho tôi muộn hơn thì vết thương đã lành rồi."
Tôi cúi đầu xấu hổ và nói rằng mình vẫn ổn.
Ba tiểu thư đều bối rối và trông như thể đã bị mất não.
"A? Ý ông là sao? Bác sĩ Lý, cô ấy thực sự ổn chứ? Xin hãy kiểm tra lại cẩn thận."
"Đúng vậy, cô ấy bị ba người đ.á.n.h đấy."
Bác sĩ Lý hoàn toàn không nói nên lời, với vẻ mặt "Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Bây giờ tôi đã hiểu bác sĩ trong tiểu thuyết của vị tổng thống độc đoán.
Thật bất lực.
Ha ha ha ha.
"Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này mạnh như trâu vậy, sao có thể bị thương được?"
Bây giờ họ mới cảm thấy nhẹ nhõm, nụ cười hài lòng lại hiện trên khuôn mặt họ.
…
Tôi không nói nên lời, đã bảo là tôi ổn, nhưng họ lại không chịu nghe.
Bây giờ nọi người đều biết rằng tôi mạnh như một con bò đực.
Còn nữa, tôi có thể chiến đấu với ba người trong số họ được không?
Trên người tôi không có thương tích gì, nhưng bên trong tôi bị tổn thương sâu sắc.
Sau khi đuổi bác sĩ Lý đi, ba vị tiểu thư lại nhìn tôi bằng ánh mắt g.i.ế.t người.
Run rẩy vì sợ hãi, không dám nói lời nào, chỉ mong c.h.ế.t sớm để được tái sinh sớm, chuẩn bị bị mắng.
Tiểu thư Bắc Kinh: "Ngô Tiểu Quân, em có biết mình đang làm gì không?"
Tiểu thư Thượng Hải: "Em nên cho tôi một lời giải thích hợp lý, tại sao em lại đi tìm họ mà không nói với tôi?"
Tiểu thư Hong Kong: "Em sắp c.h.ế.t sao? Tại sao bọn họ không đánh c.h.ế.t em đi?"
? ? ?
Không, vừa rồi họ còn đang lo lắng cho tôi mà, tại sao đột nhiên lại muốn g.i.ế.t tôi?
Này, thực sự hay thay đổi nhanh vậy sao?
Hừ, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về các chị gái đáng yêu, tôi phải chủ động vào lúc này.
Tôi bắt đầu than phiền, khóc lóc.
"Họ xúc phạm chị của em, nên em phải đ.á.n.h họ!"
Tiểu thư Thượng Hải kia muốn bóp cổ tôi đến c.h.ế.t, tức giận hét lên: "Em còn muốn đ.á.n.h nữa sao? Vẫn chưa biết mình sai?"
"Em, em sẽ đánh cô ta." Tôi thấy không phục nên đã phản biện lại.
Hứa Nhất Sanh không thể tranh luận tiếp, trừng mắt nhìn tôi.
Tiểu thư Bắc Kinh cũng tức giận nhéo tai tôi: "Em không biết mình sai à? Sao không đến tìm chúng tôi trước?"
Ừm, tôi có tìm mà.
Bây giờ cảm thấy còn bất công hơn nữa.
"Ôi", nước mắt tôi rơi lã chã.
"Em muốn đi tìm, nhưng không ai để ý đến em."
“Cô ta không chỉ bịa chuyện mà còn mua top tìm kiếm thịnh hành, tất cả tài khoản của chúng ta đều bị cộng đồng mạng phá hủy, mắng nhiếc thậm tệ.”
"Nếu em không tìm được bằng chứng để làm sáng tỏ vấn đề, chúng ta không thể tồn tại trên Internet nữa."
Như vậy chẳng phải có nghĩa là tôi sẽ mất rất nhiều thu nhập trong tương lai sao?
Phá hoại tài sản của người khác cũng giống như g.i.ế.t cha mẹ họ.
Tôi sẽ tự tay xé x.á.c cô ta ra.
Tất nhiên, câu cuối cùng tôi nói thầm trong lòng.
Nhìn thấy họ phàn nàn và tỏ vẻ xin lỗi trên khuôn mặt, tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Em không có bạn bè là vì sự yêu quý của các chị. Cô ta bắt nạt chị của em. Em có thể ngồi không sao?”
“Còn nữa, cô ta còn cố ý chia rẽ chúng ta, nói rằng em bị mọi người bắt nạt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-cung-phong-cua-toi-la-ba-tieu-thu-sieu-giau/chuong-5.html.]
“Là do em xử lý không tốt nên các chị mới tức giận…”
Ugh, trà đã hết, trong lòng tôi tự khinh bỉ chính mình.
Sau khi nghe xong, họ đến an ủi tôi.
Cố Uyển: "Chúng ta đã sai rồi! Không nên để em bị kẹt ở giữa.”
Hứa Nhất Sanh: "Đừng khóc, chị sẽ không làm thế nữa đâu."
Hà Dĩnh Sam: "Sao không đền bù và đưa tiền cho em ấy?"
Này, đây là một ý kiến hay đấy.
Tôi không thể khóc khi nghĩ về điều đó.
Thấy tôi tham tiền, ba cô gái đều cảm thấy nhẹ nhõm và mỉm cười vui vẻ.
Quả nhiên, đối với các chị em, chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền đều là chuyện nhỏ.
"Hai trăm nghìn nhân dân tệ đã được ghi có vào tài khoản Alipay của tôi."
"Hai trăm nghìn nhân dân tệ đã được ghi có vào tài khoản Alipay của tôi."
"Hai trăm nghìn nhân dân tệ đã được ghi có vào tài khoản Alipay của tôi."
Âm thanh dễ chịu này lại vang lên lần nữa.
Cố Uyển: "Bây giờ em đã yên tâm rồi, còn muốn gì nữa?"
Tôi nghĩ về điều đó và nhận ra rằng nó thực sự tồn tại.
"Có ạ."
Ba vị tiểu thư nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, tự hỏi không biết miệng chó con của tôi có thể thốt ra điều gì.
"Hee, em muốn các chị làm lành và đồng ý đi Disneyland cùng em. Em muốn trở thành người hạnh phúc nhất!"
Tôi rất mong đợi điều đó, hy vọng họ sẽ đồng ý.
Tôi tiếp tục giả vờ bị oan: "Chúng ta hãy làm hòa nhé các chị. Khi các chị không quan tâm đến em, em cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Em thật đáng thương."
Hà Dĩnh Sam: "Đúng vậy, nói chung thì không phải vấn đề tiền bạc, chỉ là tiền bạc không đủ. Chỉ cần nói cho chị biết số tiền, chị sẽ trực tiếp chuyển khoản."
Nói "Không đi!".
"Vâng!"
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
10.
Bản ghi âm tôi có được, cùng với cuộc điều tra của chị Sanh.
Tôi mới phát hiện ra có người đứng sau nữ sinh trà xanh, chính là anh Đông ở công ty truyền thông lần trước.
Hắn tự nhận mình là một vị thần có thể điều khiển Internet và khiến bất kỳ ai trở nên nổi tiếng, cũng có thể tùy ý đ.á.n.h bại họ.
Vì lần trước chúng tôi không mời anh ta nên anh ta bị đ.á.n.h, vì vậy anh ta mới ghi hận, quyết tâm tìm cơ hội trả thù chúng tôi.
Nhưng mạng xã hội không phải là nơi vô luật pháp, những người tung tin đồn sai sự thật sẽ phải chịu hình phạt.
Nữ sinh trà xang bị cư dân mạng chửi bới trên mạng, bỏ học không rõ lý do, công ty truyền thông biến mất chỉ sau một đêm.
Thậm chí còn khoa trương hơn nữa là phần bình luận đầy rẫy những lời lăng mạ giờ đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Có một số điều tôi không hỏi, nhưng tôi biết, một tiểu thư giới thượng lưu chắc chắn sẽ không để người khác nói về mình một cách tùy tiện.
Mọi người phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
11.
Những ngày tốt đẹp thường trôi qua nhanh chóng.
Khi kỳ nghỉ hè đến, tôi trở về nhà sự giàu có.
Ngay lúc tôi đang khoe với mẹ về việc mình là chủ sở hữu của một công ty mới khởi nghiệp và là một blogger có hàng triệu người theo dõi, thì có tiếng xì xào trong nhóm.
Cố Uyển: [Kỳ nghỉ hè thật nhàm chán.]
Hứa Nhất Sanh: [Tôi cũng vậy.]
Hà Dĩnh Sam: [Hay là chúng ta đi tìm Ngô Tiểu Quân chơi nhé.]
Cố Uyển: [Tôi vẫn chưa đến chỗ của em ấy.]
[Ngô Tiểu Quân, chuẩn bị đi!]
[Xuất phát…]
Tôi nhanh chóng gọi người bạn thân nhất của tôi đang chơi bên ngoài lại.
“Cô bé, em có muốn đóng tập hai không? Cơ hội đã đến rồi.”
Học kỳ cấp ba đã kết thúc!
[Hoàn]