Chương 5:
Tiếng “xì xì” nối tiếp ngừng, giống như van nước bật tung!
Phạm vi bán kính xung quanh và phía Chu Kỳ đều dính!
Trần Trác hét lên liên tục nhảy lùi .
Cả lớp hỗn loạn, ai cũng bỏ chạy tán loạn, ngay cả cô giáo cũng c.h.ế.t sững!
Cảnh tượng gần như… thể tả nổi!
nép ở góc, Chu Kỳ kéo quần ôm m.ô.n.g cố bịt chỗ “rò rỉ”, bật khoái chí:
Đáng đời! Ha ha! Quá !
Chu Kỳ hổ đến mức còn chỗ trốn, ngẩng đầu bắt gặp nụ của liền chợt hiểu , chỉ thẳng tố cáo:
“Cô ơi! Là cô bỏ thuốc xổ nước của em!”
Cô giáo Ngữ văn lập tức sang , ánh mắt đầy giận:
“Hạ Hân! Em bỏ thuốc nước của bạn ?!”
thẳng , hỏi ngược:
“Cô chứng cứ ?”
Sắc mặt cô giáo khựng , y hệt như khi bà hỏi y câu đó.
sang Chu Kỳ, chất vấn:
“ bỏ thuốc cho kiểu gì?”
Chu Kỳ lập tức ấp úng .
Dù thì chuyện trộm uống nước của cũng chẳng ho gì để kể mặt cô.
Cô giáo cũng hiểu , cau quát:
“Còn mau ngoài ! Làm bẩn hết lớp kìa!”
Chu Kỳ đỏ mặt, lúng túng chạy biến.
Trần Trác mặt … “thành quả” của , chạy còn nhanh hơn.
Mùi trong lớp nồng nặc đến mức ai cũng tránh ngoài.
Cô giáo liếc đầy lạnh lùng:
“Hạ Hân, em lau dọn .”
đáp thẳng:
“Em .”
Cô ngờ chống đối, lập tức nổi giận:
“Em dám lời giáo viên?!”
Tim run, nhưng ngay đó lấy bình tĩnh.
Bà nội dạy một điều:
Chỉ cần coi trọng luật lệ của họ, thì “uy quyền” của họ cũng chỉ là hổ giấy.
hỏi thẳng:
“Chu Kỳ bẩn thì em dọn? Hôm nay cũng phiên trực nhật của em.”
Cô giáo chặn họng, chỉ trừng mắt, đó gọi học sinh trực nhật đến dọn đống hỗn độn.
Bà bục, ngừng mắng là tôn trọng thầy cô, bạn bè yêu quý, ích kỷ, chỉ nghĩ cho .
Những lời đó, coi như gió thoảng bên tai.
So với việc lau dọn đống … thà ích kỷ còn hơn.
Chu Kỳ đó nghỉ học ba ngày liền.
Trần Trác cũng học, ăn nguyên một trận thảm họa mặt, chắc khiến ám ảnh cả đời mất.
Không hai đứa đó, khí trong lớp bỗng trở nên trong lành hẳn.
tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi , nhưng trong lòng rõ, khi chúng , chắc chắn sẽ tìm cách trả đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-hoc-cua-ba-noi/chuong-5.html.]
cần chuẩn gì.
Vì trong cặp đang giấu một vũ khí bí mật, chỉ chờ ngày Chu Kỳ mà thôi.
Có một chuyện thể tin nổi xảy .
Hai thằng cẩu tặc Chu Kỳ và Trần Trác thế mà trở mặt với .
Khi thấy chúng khoác vai bước lớp, ánh mắt liền chạm giữa trung, thể hiện sự ngầm đấu đá dữ dội.
Chu Kỳ mặt sầm sì, còn Trần Trác thì giơ ngón giữa về phía , môi mấp máy phát tiếng:
“Đ* mày.”
Chúng xuống bàn , lập tức khiến lưng như kim châm.
Thầy Vật Lý vẫn đang bục chữa bài.
Trần Trác thì nhưng âm lượng chỉ đủ để :
“Con đ* ! Chưa từng thấy ai mặt dày như mày. Được đằng chân lân đằng đầu !”
Chu Kỳ còn đưa chân đá mạnh ghế .
Sự tập trung phá liên tục, luồn tay cặp, nắm chặt “vũ khí bí mật”, chờ thời cơ thích hợp.
Thấy phản ứng, hai đứa càng quá quắt hơn.
Chu Kỳ giật dây áo lót , kéo xa như dây ná cao su.
Đê tiện ?
Đê tiện chứ?!
Đã thế thì “chiều” !
bất ngờ bật dậy, rút chiếc áo n.g.ự.c màu tím đỏ của bà thím hàng xóm, quất thẳng mặt Chu Kỳ!
cố tình thật to để cả lớp đều rõ:
“Cậu đê tiện là gì ?! Suốt ngày giật dây áo lót của ! Không để mặc nên sinh ghen tị ?! Tớ tặng miễn phí một cái luôn !”
Mặt Chu Kỳ lúc xanh lúc đỏ, áo n.g.ự.c quất đau, nhưng độ nhục thì khỏi bàn.
Mấy thằng con trai trong lớp thì gào lên đầy phấn khích.
Chu Kỳ còn đang choáng váng, bồi thêm:
“ cho ! Nhìn béo thế , n.g.ự.c to thế chắc là đấy!”
“Sau đừng ghen tị nữa nha, cởi áo để mặc cho luôn nhé!”
cố ý liếc xuống n.g.ự.c , lớp mỡ thừa phần đó nhô lên rõ rệt.
Ánh mắt cả lớp đều dồn n.g.ự.c Chu Kỳ, còn ánh mắt của Trần Trác thì cũng đầy ẩn ý.
Lần đầu tiên trong đời, Chu Kỳ cảm nhận “ánh đàn ông” soi và cảm thấy nhục nhã như .
Tiếng rộ của cả lớp khiến Chu Kỳ bùng nổ, vung ghế ném về phía !
né sang một bên.
Thầy Vật Lý quát to bục:
“Dừng tay!”
và Chu Kỳ gọi văn phòng giáo viên.
Thầy Vật Lý thấy cô giáo Ngữ văn cũng ở đó thì lập tức đẩy việc sang cho cô giải quyết.
Cô Ngữ văn sơ qua sự việc liền chĩa mũi dùi :
“Em là con gái mà hổ ? Sao lấy áo n.g.ự.c quất mặt bạn nam?!”
thẳng cô, giọng lạnh băng:
“Nếu giở trò giật dây áo lót của em giữa giờ học, thì em cũng cần chứ?”
liền sang Chu Kỳ, lúc đang cạnh cô, ánh mắt còn thoáng nét đắc ý.
dứt khoát tiếp:
“Không thích áo lót lắm , tặng hẳn cho luôn còn mách cô giáo gì nữa!”
Mặt Chu Kỳ sầm xuống, cô Ngữ văn đập bàn bật dậy:
“Giáo viên đang về của em! Em còn dám cãi ?!”