BÀI HỌC CỦA BÀ NỘI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-08-16 14:11:13
Lượt xem: 951

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 3:

 

cuối cùng cũng yên tâm học hành vài ngày, chỉ mong thể im lặng mãi như .

 

Tiếc là sức hồi phục của loại như Trần Trác thật đáng sợ.

 

Mới đến thứ Sáu, Chu Kỳ bắt đầu giở trò.

 

Thầy dạy Vật Lý vẫn đang bục chữa đề.

 

Thầy ngoài năm mươi, mắt nheo , giọng giảng nhanh như chạy lấy lệ, chẳng quan tâm chúng .

 

đang chăm chú , thì dây áo lót bỗng ai đó giật mạnh.

 

“Pặc!” âm thanh vang lên rõ rệt trong lớp.

 

Cú bật ngược khiến đau rát, cắt ngang sự tập trung.

 

sững một giây, tiếng hèn hạ của Chu Kỳ và Trần Trác mới hiểu chuyện gì xảy .

 

Mặt nóng bừng như thiêu.

 

Từng lớp từng lớp cảm giác nhục nhã và tủi hổ dâng lên, như bóp nghẹt !

 

tức tối đầu , thấy Chu Kỳ đang tươi:

 

“Hôm nay đổi kiểu mới hả?”

 

Trần Trác cũng nháy mắt trêu:

 

“Hạ Hân! Cậu thích đấy!”

 

“Dù cũng lấy , chồng tương lai sờ thì , ha ha!”

 

Nghe , tai Chu Kỳ đỏ ửng, nhưng trong mắt , hình ảnh đó chỉ càng thêm buồn nôn.

 

Đê tiện ?

 

Đê tiện chứ?!

 

Khi sắp mất hết lý trí, thầy Vật Lý bục bất ngờ liếc xuống, cau mày:

 

“Các em ồn cái gì thế?”

 

mấp máy môi.

 

Cảm giác hổ vô hình như bóp chặt cổ họng, khiến thốt nổi một chữ.

 

thể gì đây?

 

Sao thể Chu Kỳ giật dây áo lót của với một thầy giáo nam ngay ở giữa cả lớp như ?

 

Xung quanh vang lên tiếng khúc khích, những ánh mắt hiệu đầy ám khiến phát tởm.

 

Thầy Vật Lý gõ mạnh thước xuống bàn:

 

“Trật tự! Hạ Hân, các em còn ồn nữa thì ngoài hết!”

 

Nghe thầy gọi tên , trừng mắt kinh ngạc.

 

Rõ ràng là Chu Kỳ gây chuyện, đổ lên đầu ?!

 

Cái ngôi trường c.h.ế.t tiệt , một ngày cũng ở nữa!

 

Lần đầu tiên trong đời cúp học, lặng lẽ và kín đáo.

 

mang theo cặp, len lén trốn ở góc hành lang khuất tầm .

 

Suốt mười bảy năm qua, luôn là con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô; lời thầy cô như thánh chỉ, nội quy trường đối với là điều bất di bất dịch.

 

chỉ một trốn tiết , trong giống như một cuộc phản kháng lớn lao.

 

Chờ thời cơ, leo lên bức tường bao của trường.

 

Tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt mồ hôi vì căng thẳng.

 

Nhìn xuống mặt đất ở xa chân, trong đầu hiện lên hình ảnh nam chính trong phim ‘Nhà tù Shawshank’ giang tay trong mưa, giành tự do và sự cứu rỗi.

 

Không trốn , sẽ chẳng bao giờ yên .

 

cắn răng nhảy xuống!

 

Bộp! — chân đau buốt, nhưng tệ như tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-hoc-cua-ba-noi/chuong-3.html.]

 

lập tức chạy, để trường học phía , xa dần, xa dần…

 

Thở hổn hển chạy về tiệm mạt chược, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của hàng xóm, lao thẳng căn phòng ngủ nhỏ của .

 

Lôi chiếc điện thoại giấu gối, ngón tay run rẩy bấm .

 

Chuông reo hơn mười tiếng mới bắt máy.

 

Đầu dây bên vang lên một tiếng “Alo?” quen thuộc, kèm theo cơn giận đè nén.

 

Cổ họng nghẹn , còn kịp gọi “Mẹ”, thì giọng vang lên the thé, đầy bực dọc:

 

“Con gọi gì thế hả! Con gọi ồn khiến em con tỉnh dậy, dỗ đây !!”

 

Như bàn tay bóp chặt cổ họng , bộ uất ức dồn ứ, khiến khó thở.

 

Mẹ gì, mà gán tội cho ?

 

Mẹ cũng nhận đang gọi giờ học, nhận đang việc gấp ?

 

Bà lạnh nhạt :

 

“Lại xin tiền sinh hoạt đúng ? Mới mấy hôm gửi mà sốt ruột thế !”

 

linh cảm, cho dù kể hết chuyện ở trường, cũng sẽ .

 

lặng trút hết bực dọc:

 

Bực bội với bà nội, với , với cha dượng, với nhà chồng mới của bà…

 

Cả thế giới đều như với bà.

 

khả năng giúp và cũng giúp .

 

Cuộc gọi kết thúc, tài khoản nhận hai trăm tệ.

 

Mẹ bảo tiêu tạm , hết thì xin.

 

, bà xin nữa.

 

Vì trong lời của bà ám chỉ rằng em trai cần nhiều tiền hơn, và bà sống trong cảnh thiếu thốn, chật vật như thế nào.

 

Đứa trẻ điều thì nên khó lớn.

 

co chiếc giường đơn nhỏ, trùm chăn kín , ước gì từng sinh .

 

Tay nắm cửa phòng vặn mấy , giọng bà nội vọng ngoài với mấy trong tiệm mạt chược:

 

“Ơ? Con bé ngốc về ? Chưa tan học về?”

 

“Con bé trời đánh , còn chốt cửa nữa chứ!”

 

Có tiếng chìa khóa va .

 

Một lát , một bàn tay thô ráp chui chăn, sờ trán .

 

Bà nội vỗ vỗ lên chăn:

 

“Mày bệnh gì , chạy về nhà ?!”

 

nhắm chặt mắt giả ngủ, nhưng khóe mắt ướt nhòe.

 

Tiếng càm ràm của bà bỗng dừng .

 

Ánh mắt bà dừng lâu.

 

Rồi bà chẳng thêm gì, chỉ lặng lẽ đóng cửa bước ngoài.

 

Doanh thu tiệm mạt chược định, ngoài phí rẻ mạt, bà chỉ thu thêm mười tệ tiền cơm mỗi .

 

Thế mà ngay cả tiền đó cũng kẻ quỵt.

 

ngủ mơ màng một giấc, tiếng cãi vã ngoài tỉnh dậy.

 

Một giọng đàn ông hầm hầm:

 

“Người sống chung một làng bao năm nay, mấy đồng bạc mà bà cứ dí theo tận đ.í.t tao để đòi là ! Con nó! Sau thằng tới đây nữa!”

 

Nghe giọng quen lắm, chắc là cái gã đến tiệm gây sự.

 

rón rén dậy, ghé mắt qua khe cửa.

 

Bà nội cau chặt mày, khóe mắt, đuôi mày đầy nếp nhăn, trông dữ dằn hẳn lên.

Loading...