Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 5: Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài Lạnh Lùng - Goc Truyen Cua Yen

Cập nhật lúc: 2025-12-01 11:56:32
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

trả lời, chỉ nắm lấy tay từ từ kéo xuống . Ngón tay khẽ khựng , ý giấu nữa:

“Được, chúng về phòng .”

Tạ Thầm dứt khoát bế bổng lên. như con gấu koala treo , mặc kệ vững vàng bước về phía phòng ngủ. Cơ thể chìm chăn nệm êm ái, lồng n.g.ự.c ấm áp của áp xuống. Hơi thở nóng rực phả bên tai, giọng khàn khàn quyến rũ:

“Xem giữa chúng đúng là cần dùng đến mấy bát canh bổ đó.”

Thế là nhớ cái đêm hôm , hai má tức thì cháy bừng, đành vùi mặt thật sâu lòng chịu ngẩng lên.

Thấy như , Tạ Thầm trầm thấp, trêu chọc nữa, một tay dứt khoát cởi bỏ cúc áo sơ mi. Đêm khuya, một đêm xuân sắc nồng nàn.

Mặt trời lên cao ba sào mới từ trong giấc mộng tỉnh . Mở mắt phát hiện Tạ Thầm vẫn bên cạnh.

Anh một tay chống đầu, tay đang lơ đãng nghịch ngọn tóc , trong ánh mắt thâm sâu mang theo sự dịu dàng nên lời.

Tầm mắt lơ đãng quét qua bả vai trần của , mấy vệt đỏ rõ ràng khiến mặt nóng lên, theo bản năng kéo chăn trùm kín .

Anh dễ dàng ôm cả lẫn chăn kéo về trong lòng, khẽ hỏi: “Trốn cái gì?”

vùi trong chăn, nên trả lời thế nào. Ngừng một chút, Tạ Thầm mở miệng, giọng mang theo chút khàn khàn buổi sớm:

“Vợ , đặt món ở quán cơm tư nhân em thích nhất .”

Như để hưởng ứng lời , bụng kìm kêu “ọc” một tiếng. Lần thì thể nữa, đành tung chăn dậy, định phòng tắm rửa mặt.

Bước phòng tắm, khỏi ngẩn . Trên bàn chải đ.á.n.h răng bóp sẵn kem, ngay cả cốc nước súc miệng cũng hứng đầy nước ấm.

Sự ân cần thầm lặng như dòng nước ấm len lỏi qua tim, xua tan vài phần ngái ngủ cuối cùng.

Lúc giọng Tạ Thầm từ cửa truyền : “Không cần vội, ngoài đợi em.”

đang ngậm bàn chải, đành gật đầu với .

Mười phút , khi bước phòng ăn mới phát hiện cả cái bàn ăn gần như các đĩa thức ăn lớn nhỏ phủ kín. Nhìn kỹ , là những món thích ăn nhất ngày thường.

Đang đói cồn cào, chẳng còn màng đến hình tượng, xuống bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ăn lưng lửng , lòng hiếu kỳ cuối cùng cũng trỗi dậy. gắp một miếng sườn xào chua ngọt, nhịn hỏi:

“Có chuyện em khá tò mò. Thám t.ử tư các thuê, chẳng lẽ ngay cả việc khác thích ăn gì cũng điều tra rõ ràng thế ?”

Tạ Thầm đang ung dung múc một bát canh, thấy câu hỏi thì động tác khựng . Anh trả lời ngay, chỉ đặt bát canh múc xong nhẹ nhàng mặt đó mới ngước mắt lên, ánh mắt phức tạp .

Trong ánh mắt đó bất lực, dịu dàng còn giấu một tia đắng chát khó nắm bắt.

Anh khẽ thở dài, giọng điệu mang theo vài phần tự giễu: “Dao Dao, đến bây giờ em vẫn cho rằng dựa thám t.ử tư để hiểu em ?”

chột cúi đầu uống canh, giọng lí nhí: “Trước đây em hỏi thầm thích em , cũng thừa nhận.”

Tạ Thầm khẽ nhíu mày, im lặng.

cam tâm, tiếp tục truy hỏi: “Trước khi kết hôn tranh giành em quyết liệt như , em cứ tưởng thích em. cưới xong tại lạnh nhạt thế?”

Thấy tra hỏi, hít sâu một , mắt cụp xuống: “Xin . Anh chỉ sợ quá vồ vập sẽ khiến em càng thêm ghét .”

gắp một miếng sườn, thuận miệng hỏi: “Em ghét bao giờ?”

Lời khỏi miệng, chính cũng ngẩn . Một đoạn chuyện cũ phủ bụi bỗng nhiên hiện lên rõ mồn một mắt.

Đó là tháng Sáu năm thứ nhất đại học.

Trường tổ chức lễ nghiệp cho sinh viên cuối khóa. Do sinh viên cũ phần lớn rời trường, đám sinh viên năm nhất chúng yêu cầu đến cho kín chỗ.

Tạ Thầm đại diện cho sinh viên nghiệp ưu tú lên đài phát biểu.

Buổi chiều tháng Sáu nắng chang chang, thao thao bất tuyệt suốt 20 phút. Một đám nữ sinh bên cạnh cứ chen lấn xô đẩy chỉ để gần hơn. phơi nắng đến phát bực, nhịn oán thán với Giang Tuyết:

“Thật gì mà , còn hơn minh tinh chắc?”

Câu tình cờ một fan của Tạ Thầm thấy. Lúc đó cô phát tác nhưng đến chập tối chủ động tìm đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-tong-tai-lanh-lung/chuong-5-bach-nguyet-quang-cua-tong-tai-lanh-lung-goc-truyen-cua-yen.html.]

Lúc đó và Giang Tuyết đang ăn cơm ở căng tin xem phim, tâm trạng đang . Cô nữ sinh đột nhiên sấn tới, chỉ máy tính bảng của :

“Thật gì mà còn hơn Tạ Thầm chắc?”

Nói xong cô nghênh ngang bỏ , tức đến mức nuốt trôi cơm.

Giang Tuyết vội vàng an ủi: “Đừng giận đừng giận, gu thẩm mỹ mỗi mỗi khác mà.”

Thế là ôm máy tính bảng định rời . Vừa ngẩng đầu lên chạm trúng ánh mắt Tạ Thầm. Anh ở cửa căng tin ngược sáng, dường như kết thúc xã giao, áo vest vắt tùy ý cánh tay.

Nhìn thấy , bước chân khựng , khẽ gật đầu chào . Lúc đó đang dự án hợp tác với bố , cái chào hỏi chắc là phép lịch sự.

đang trong cơn bực bội, vờ như thấy, kéo Giang Tuyết thẳng qua . Khoảnh khắc lướt qua , nhịn nhỏ với Giang Tuyết:

“Thực sự ghét .”

Một cơn gió lướt qua, Tạ Thầm sững sờ, cũng chẳng để ý.

Không ngờ câu trong lúc cảm xúc bốc đồng ghi nhớ suốt bao năm.

Nhớ chuyện cũ, hoảng hốt buông đũa: “Xin , lúc đó là vì một bạn nữ...” năng lộn xộn giải thích hiểu lầm năm xưa.

Nghe xong, Tạ Thầm ngẩn , ngay đó thở phào một dài, đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng:

“Hóa là như .”

Lòng mềm nhũn nhưng thắc mắc mới: “ lúc đó em vô lễ, theo lý thì ghét em mới đúng chứ.”

Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt trầm tĩnh chăm chú : “Khi em thích một đó ghét em, điều duy nhất thể ngừng tự kiểm điểm chính .”

Câu rơi xuống khiến tim lỡ một nhịp.

Tạ Thầm, cuối cùng cũng chính miệng thừa nhận thích . Tình bắt đầu từ nhưng một khi yêu sâu đậm đến thế.

chống cằm, nén sự tò mò, hỏi: “Vậy bắt đầu thích em từ khi nào?”

Tạ Thầm bất ngờ bế bổng đặt lên sô pha, bộ như đang suy tư nghiêm túc lắm đó đáp:

“Không nhớ rõ ngày cụ thể, chỉ nhớ đó là một ngày mùa thu.”

“Bây giờ cũng đang là mùa thu đấy.” gật đầu phụ họa: “Mùa thu đúng là mùa thích hợp để yêu đương.”

Anh khẽ, hỏi ngược : “Sao em hỏi tại thích em?”

lập tức hất cằm, giả vờ tự tin: “Em thế , ai hiểu em thì tự nhiên sẽ thích em thôi.”

Tạ Thầm phản bác, ý trong mắt càng đậm hơn.

vươn tay, nghiêm túc áp lên hai má , sâu đôi mắt đen láy :

“Thật , đáp án cho câu hỏi đó, em dùng cả quãng đời còn để từ từ tìm hiểu.”

Vừa dứt lời, vành mắt Tạ Thầm đỏ lên, loang loáng ánh nước. Đó là sự xúc động tột cùng khi tâm nguyện ấp ủ đơn phương bao năm cuối cùng cũng nhận lời hồi đáp.

Anh hít sâu một , cố gắng bình tâm trạng đang cuộn trào, nhẹ nhàng nắm lấy tay : “Em ăn no ?”

gật đầu, im lặng chờ tiếp.

“Vậy chúng ngoài .” Anh dậy, trong mắt chứa chan sự dịu dàng.

chút khó hiểu, hỏi: “Ra ngoài gì?”

Anh cúi hôn nhẹ lên trán , giọng mang theo ý giấu , đáp:

“Hẹn hò.”

Lại một mùa thu nữa, hương hạt dẻ ngào đường nơi góc phố bay đến thơm ngọt. Trong làn gió thu se lạnh, tự nhiên nắm lấy tay , lòng bàn tay khô ráo và ấm áp.

Chúng chậm rãi tản bộ con đường nhỏ trải đầy lá rụng, chẳng ai lời nào.

Khoảnh khắc , chợt cảm thấy tình yêu của chúng lẽ định sẵn sẽ đ.â.m chồi nảy lộc mùa từ lâu về , để đó dịu dàng chín muồi qua từng mùa thu qua cuộc đời!

(Hết.)

Loading...