23
Ngày Thẩm Dung Nguyệt rời phủ.
Tạ Vân Hiên — giận dỗi nàng mấy tháng trời, cuối cùng cũng hoảng loạn.
Hắn như kẻ đả kích nặng, chắn xe ngựa hỏi dồn:
“Nguyệt nhi, nàng thật sự ?”
“Giờ và nàng còn ai ngăn trở nữa, mà nàng bỏ ?”
Hắn chỉ phủ, vẻ mặt phẫn nộ:
“Là vì Xương Miểu, vì những nữ nhân trong phủ ?”
Liên quan gì đến chứ?
Ta núp một bên xem náo nhiệt, lật mắt mấy .
Tạ Vân Hiên vẫn ngừng lải nhải, giọng oán giận oan ức:
“Biết bao trong hậu viện sống hòa thuận, chỉ nàng ?”
Ta cắn miếng bánh quế hoa, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Vì nàng là thật lòng yêu ngươi mà.”
Còn những khác?
Chỉ xem ngươi như cái gậy gỗ thôi.
Lâm Lăng: “Chuẩn luôn!”
Thẩm Dung Nguyệt lời nào, ngay cả rèm xe cũng vén lên.
Chỉ ném một miếng ngọc bội.
Ngọc thượng hạng từ Hòa Điền, rơi xuống vỡ đôi.
Một nửa khắc chữ “Hiên”, nửa khắc chữ “Nguyệt”.
Vừa là đồ Tạ Vân Hiên đặc chế riêng.
Ta huých Lâm Lăng, tặc lưỡi:
“Không , tên cũng lúc lãng mạn thật.”
Lại tiếc nuối:
“Chỉ tội miếng ngọc , tròn sáng, chắc bán ít bạc.”
Lâm Lăng đen mặt móc miếng ngọc từ n.g.ự.c áo...
Y hệt miếng , chỉ khác là khắc chữ “瑯” (Lăng).
Giọng nàng ai oán:
“Đây là tặng lúc chuộc cho , bảo là lấy một miếng ngọc phôi quý giá, nhờ đại sư của Tiêu Ngọc Các chế tác, chỉ đúng một miếng duy nhất…”
Ta: “…”
Cái thứ “tín vật tình yêu” ... mà cũng phát hàng loạt ?!
Lúc , mặt Tạ Vân Hiên trắng bệch như tờ giấy, chậm rãi nhặt mảnh ngọc lên, siết trong tay.
Bộ dáng bi thương đến sâu đậm.
Biết níu Thẩm Dung Nguyệt, bắt đầu năng hồ đồ:
“Xương Miểu là con gái của Trấn Quốc Đại Tướng quân, còn thể chấp nhận ba vợ bốn nàng hầu, nàng chỉ là tái giá, dám mơ chuyện một đời một kiếp một đôi với ?!”
Ta chau mày: “Lời quá phận .”
Không nghĩ xem ai ép nàng gả chồng?
Ánh mắt Lâm Lăng đầy xót xa:
“Thẩm Dung Nguyệt thật là đáng thương. cũng tại mắt nàng kém, mới tin miệng lưỡi của Tạ Vân Hiên.”
Thẩm Dung Nguyệt vẫn đáp, nhưng rèm xe khẽ run, lộ tâm trạng chẳng bình lặng.
Tạ Vân Hiên phát hiện, còn ngước nàng, từng chữ từng câu:
“Nếu hôm nay nàng , thì đừng mơ về nữa!”
Nhiều năm qua, nàng thể từ phận tỳ nữ sống như chính thất...
Còn chẳng nhờ ban cho?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-phu-quan-lieu-co-dich-noi-muoi-vi-giai-nhan/8.html.]
Hắn nghĩ thể dọa nàng.
“Thẩm Dung Nguyệt, quá nuông chiều nàng, mới khiến nàng sinh lòng vọng tưởng...”
“Đi !”
Thẩm Dung Nguyệt cắt ngang lời .
Vừa dứt câu, phu xe liền quất roi, xe chạy vút .
Tạ Vân Hiên ngơ ngác yên.
Ta và Lâm Lăng như hai con chuột trong ruộng dưa, sốt ruột giậm chân:
“Mau đuổi theo! Ngươi mà đuổi kịp, liền coi ngươi là hán tử!”
Tạ Vân Hiên chỉ lặng, ánh mắt đầy u uất.
Tối đó chui viện Tuyết di nương tìm an ủi.
Người hầu báo tin, Lâm Lăng quên luôn việc là cha của con nàng, lắc đầu than thở:
“Tạ Vân Hiên đúng là đồ vô dụng. Muốn hết lòng, mà chẳng quản nổi cái hạ thể. Nếu đầu thai , ai thèm để mắt tới chứ?”
21
Sau khi Thẩm Dung Nguyệt đến xưởng nhuộm, liền bi ai sầu não suốt mấy ngày.
Nghe , nàng chẳng ăn uống gì, ngày ngày ru rú trong phòng lóc thảm thiết.
Sự vụ trong xưởng, màng ngó ngàng tới.
Lúc hạ nhân đến bẩm báo, đang luyện chữ, xong mà thể hiểu nổi.
Hồi còn ở tướng phủ, tỷ bọn luyện tập xong, ai nấy đói meo như sói đói.
Đến cả bữa cơm cũng tranh giành, vì đại tỷ ăn khỏe giành giỏi, nên thường còn đói.
Thế nên dẫu canh lớn cơm thô, vẫn ăn sạch sót hột nào.
Còn nàng dám ăn cơm?!
Chắc là còn tốn đủ thể lực.
Ta đặt bút xuống, sai :
“Nếu nàng chưởng quầy, thì cho thợ giũ vải. Còn ăn cơm? Vậy thì… đừng cho ăn nữa.”
Quả nhiên.
Làm mấy ngày công việc vất vả nhất xưởng...
Thẩm Dung Nguyệt ăn uống lành mạnh trở .
Tối nào cũng mệt quá lăn ngủ, chẳng còn thời gian mà .
Trong , Tạ Vân Hiên cũng thường đến tìm nàng.
Dù nàng cũng là đầu tiên thật lòng đặt trong tim, với , nàng chỗ đặc biệt.
dù đến mấy , Thẩm Dung Nguyệt cũng chẳng buồn gặp.
Xem thật sự c.h.ế.t tâm .
Ta cùng Lâm Lăng đều gật gù: “Còn cứu , chỉ là cần đánh thêm mấy roi thôi!”
22
Ta nào ngờ...
Bạch nguyệt quang lưng , Tạ Vân Hiên đầu nhớ tới đóa hồng trong phủ.
Lấy cớ thăm con trai, ngày nào cũng mò đến viện của Lâm Lăng...
Làm phiền đến độ nàng thể chịu nổi, đến tìm oán thán:
“Hắn bây giờ ngày nào cũng tới thăm Khoan nhi, thật lo con trai cũng thành kẻ như .”
Vạn thể!
Ta thể tưởng tượng nổi bé Khoan trắng trẻo bụ bẫm, mềm mại đáng yêu...
Mai lớn lên, thành bản của Tạ Vân Hiên, tay cầm cả vốc ngọc bội "hàng đại " lừa gạt các cô nương.
Nghĩ đến mà rợn .
thì cấp tiền cho tiêu...
Vậy thì – tìm việc cho là !