Bạch Hồ Báo Oán - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-19 11:24:27
Lượt xem: 775

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông phát điên, ngã vật sân, lăn lộn như một con thú thương.

 

Khi ngẩng đầu lên nữa, sợ đến mức lùi liên hồi.

 

Gương mặt ông vẫn còn nhận nét , nhưng thịt đang thối rữa ngay mắt !

 

Từng mảng da tróc , lộ lớp thịt xám xanh bên , mà ông dường như chẳng hề cảm thấy gì.

 

Trưởng thôn lao về phía chú Cường, kêu như kẻ mất trí:

 

“Cường ! Năm đó… là bất đắc dĩ thôi mà! sai, sai chứ!”

 

Chú Cường rút d.a.o , giơ ngang ngực, cảnh giác ông .

 

Trưởng thôn vẫn cố cãi biện, giọng càng lúc càng yếu, như cái ống bễ rách đang rít :

 

“Bà chị… , chỉ là… đói quá… đói… thật sự đói lắm … chịu nổi nữa…”

 

Rồi ông nhảy bổ về phía bên cạnh.

 

Người giật , đẩy mạnh cây đinh ba trong tay.

 

Cán thép đ.â.m xuyên qua trưởng thôn, ghì chặt ông xuống đất.

 

Những xung quanh hô to:

 

“Nhanh lên! Trưởng thôn quỷ nhập ! Ông nữa !”

 

Lúc , trưởng thôn chỉ còn phát tiếng “khừ khừ” khàn đặc như dã thú.

 

Chú Cường vung dao.

 

“Soạt!”

 

Đầu trưởng thôn lìa khỏi cổ, lăn lông lốc xuống đất.

 

điều kinh dị là vết c.h.é.m hề máu, như thể chặt đứt một khúc gỗ khô.

 

“Cẩn thận!!” — Bà hét lên.

 

Mọi đồng loạt theo hướng bà chỉ.

 

Ngoài cổng sân, một ụ tuyết khẽ nhô lên.

 

Hình dáng đó giống hệt bóng !

 

Mặt ai nấy trắng bệch.

 

Chú Cường run rẩy, miệng lắp bắp:

 

“Đừng… đừng mà… chúng sai … tha cho chúng …”

 

Tay cầm d.a.o của chú Cường run lẩy bẩy, lùi từng bước, nhưng mũi d.a.o vẫn chĩa về phía ụ tuyết.

 

Họ là những từng dám g.i.ế.c cả gấu đen nhưng giờ sợ đến nỗi dám bước qua bậc cửa nhà .

 

Vài dậm chân lên ngưỡng cửa, nhưng tài nào bước qua nổi!

 

“Thím! Cứu chúng với!” - Chú Cường đầu van nài.

 

định chạy kéo chú , nhưng bà nội giữ c.h.ặ.t t.a.y :

 

“Đừng qua đó! Họ c.h.ế.t !”

 

sững .

 

C.h.ế.t ? Sao thể?

 

Ngay lúc .

 

Ụ tuyết động đậy!

 

“Phụt!”

 

Tuyết tung tóe, một vật trắng toát chui , lao thẳng về phía t.h.i t.h.ể trưởng thôn!

 

Tiếng hét xé lòng vang lên, rõ ràng đầu ông lìa khỏi cổ, mà vẫn còn kêu t.h.ả.m thiết!

 

Những còn hét ầm lên, giơ đinh ba lao ngoài, nhưng họ chạy đến cứu, mà là chạy trốn khỏi sân, cắm đầu bỏ chạy ngoảnh .

 

Đống tuyết trùm lên trưởng thôn, bắt đầu lăn tròn như một quả cầu lớn.

 

sợ đến mức ôm c.h.ặ.t t.a.y bà nội.

 

Quả cầu tuyết dần co , méo mó, mọc một cái đầu .

 

Mũi, miệng, mắt dần hiện rõ…

 

Và nó gương mặt của trưởng thôn!

 

Chỉ khác là, bộ khuôn mặt là một khối thịt mục rữa, đang ngọ nguậy bò lổm ngổm da.

 

“Muốn mạng tao ?! Thế thì cùng c.h.ế.t !!”

 

Chú Cường gào lên, điên cuồng lao tới,

vung d.a.o c.h.é.m túi bụi.

 

“Trưởng thôn” c.h.é.m nát, nhưng những vết thương xuất hiện liền liền ngay, lưỡi d.a.o xuyên qua ông như c.h.é.m khói.

 

Cái đầu rơi đất của ông phồng to lên như quả bóng.

 

Miệng phát tiếng “xì xì——” như đang hút lấy gì đó.

 

Thân thể ông xẹp dần, trong chớp mắt biến thành một đống bọt tuyết.

 

“Ầm——!”

 

Đầu ông nổ tung!

 

Cả sân phủ đầy hoa tuyết tung bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-ho-bao-oan/chuong-4.html.]

 

Chú Cường hoảng loạn lao cổng.

 

thấy những bông tuyết đó đuổi theo chú Cường như sinh mạng.

 

Chú Cường đầu hét:

 

“Tiểu Chính! Mau chạy với bà cháu khỏi làng đây! Ở trong nhà nguy hiểm lắm!”

 

Chú Cường tránh né trong tuyệt vọng, vẫn ngừng kêu cứu:

 

“Thím! Cứu với! Làm ơn cứu với!”

 

chỉ chớp mắt, tuyết bao trùm lấy chú Cường, tạo thành một quả cầu khổng lồ.

 

Trên bề mặt quả cầu, hiện lên vô gương mặt : trưởng thôn, những thành viên đội bảo vệ và cả vài đứa trẻ tóc trắng từng thấy trong tuyết.

 

Bọn họ nhe răng , hàng răng trắng toát ghê rợn:

 

“C.h.ế.t ! Tất cả đều đáng c.h.ế.t! Các ngươi… đều đáng c.h.ế.t!”

 

bật hét to:

 

“Bà ơi, bây giờ! Chú Cường sắp c.h.ế.t !”

 

Bà nội túm lấy vai , lay mạnh:

 

“Tiểu Chính, kỹ ! Họ c.h.ế.t từ đêm qua !”

 

“Đóng cửa mau!” - Bà nội hét.

 

Chúng đẩy bàn, tủ chặn kín cửa.

 

Tiếng gió tuyết bên ngoài gào rít dữ dội hơn.

 

qua khe cửa sổ.

 

Ở đầu làng, hai ụ tuyết khác đang bò về phía nhà .

 

Thứ đó… trở về !

 

7

 

cảm giác cánh cửa thể phá tung bất cứ lúc nào.

 

Bà nội nắm lấy tay kéo gian trong.

 

đưa cho một bát chất lỏng màu đỏ, :

 

“Tiểu Chính, uống ! Nhớ lời bà, dù chuyện gì xảy cũng lên tiếng, động đậy!”

 

“Thứ đó” vẫn đang húc cửa, tiếng va đập mỗi lúc một mạnh, một dồn dập hơn.

 

Đột nhiên, tiếng húc cửa ngừng .

 

Căn nhà chìm trong sự im lặng c.h.ế.t chóc.

 

thể thấy nhịp tim đập thình thịch, nín thở, dám cử động.

 

“Cót két”

 

Cửa sổ gian đông mở .

 

Gió lạnh ùa , mang theo mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Một bóng trắng lao từ bên ngoài cửa sổ, cảm giác giống hệt như trong cơn ác mộng !

 

, , đây là mơ!

 

Nó lơ lửng giữa trung, như kết từ vô bông tuyết, hình dạng ngừng biến đổi.

 

Động tác của nó nhanh nhẹn, linh hoạt.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Nó đang tìm chúng .

 

Trên nó, khuôn mặt , chỉ Nhị Trụ, mà còn cả vợ con , cùng đám trong đội bảo vệ thôn, đều là những khuôn mặt quen thuộc.

 

“Bọn họ” đang gọi tên !

 

Bà nội bịt miệng , bản bà cũng run lẩy bẩy vì sợ.

 

Lúc , một khuôn mặt thẳng về phía .

 

Là ông nội!

 

Ông… chẳng c.h.ế.t ?

 

Ông nội đang gọi tên bà nội.

 

Bà nội chắn mặt .

 

“Ông nội” nổi giận, thể phình to , hai cánh tay vung loạn xạ.

 

Hình như ông nội thấy chúng ,

nhưng càng lúc càng đến gần.

 

Ngay khi ông nội sắp chạm chúng , hai bóng trắng khác lao .

 

Chúng nhào tới c.ắ.n xé “ông nội”!

 

Nhân lúc đó, bà nội túm lấy tay , kéo chạy ngoài, miệng hô lớn:

 

“Đại Bạch, Tiểu Bạch, cản !”

 

Ra khỏi nhà, bà nội chạy với :

 

“Tiểu Chính, đừng đầu ! Ra khỏi làng là thoát !”

 

Một luồng gió lạnh ập đến lưng.

 

Loading...