Bạch Công Tử Bên Hồ Tây - 7

Cập nhật lúc: 2025-08-27 04:37:56
Lượt xem: 258

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khoảnh khắc , tâm trí bỗng nhiên sáng tỏ.

 

Ta điên cuồng chạy về nhà, chỉ mong gặp Bạch công tử, với những ý nghĩ dơ bẩn trong lòng .

 

Cầu xin tha thứ, – Hứa Tiêm Tiêm – nguyện dùng cả đời để bù đắp.

 

khi về đến nhà, Hứa trạch trống rỗng, nào còn bóng dáng Bạch công tử.

 

Ta vội vàng tìm Thanh Nhai.

 

“Ngươi thấy Bạch công tử ?”

 

Thanh Nhai híp mắt:

 

“Không thấy.”

 

Ta hạ giọng năn nỉ:

 

“Nếu ngươi thấy , thể báo cho một tiếng ?”

 

Sắc mặt Thanh Nhai lạnh xuống:

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Ngươi mất tích, thì tự mà tìm!”

 

Ta mơ hồ, ngơ ngẩn trong thành Hàng Châu.

 

Chẳng từ khi nào, trời đổ mưa, như thể thủng một lỗ, trút cả thiên hà xuống hạ giới.

 

Ta đưa tay lau gương mặt ướt đẫm, xung quanh đều vội vã chạy về nhà, chỉ ngược chiều, hướng về Tây Hồ.

 

Năm ngoái từng , đáy Tây Hồ chìm một con đại xà. Nếu thật sự , nhất định đó là Bạch công tử.

 

Ta loạng choạng chạy đến Tây Hồ, quả nhiên thấy mặt hồ cuồn cuộn sóng dậy, trong làn mưa mờ mịt, một dải trắng thấp thoáng hiện .

 

Những chiếc vảy khổng lồ của con rắn phản chiếu ánh sáng óng ánh trong màn mưa, hình xoay chuyển trong nước, khơi dậy từng đợt sóng nối tiếp mặt hồ.

 

Ta lớn tiếng gọi:

 

“Bạch công tử!”

 

Tiếng mưa dội xuống át mất giọng , lòng sốt ruột nhảy xuống nước.

 

Bạch công tử từ trong hồ ngẩng đầu lên, quả nhiên còn lớn hơn cả Đình Hồ Tâm.

 

Giọng run run, lắp bắp hỏi :

 

“Là… là , Bạch công tử?”

 

Con đại xà khẽ gật đầu.

 

Ta vươn tay chạm đỉnh đầu nó, Bạch công tử tựa như hiểu lòng , dùng đầu khẽ cọ lòng bàn tay .

 

“Sao to đến thế chứ?”

 

Phải là yêu quái bao nhiêu năm tuổi mới thể như .

 

Ta hình con rắn kéo dài cái đầu khổng lồ , trong làn nước dày đặc ùa tới là sức ép trời sinh của một đại yêu.

 

Sợi dây trong lòng căng đến cực hạn, cuối cùng cũng đứt phựt.

 

Ta sợ đến ngất .

 

Khi tỉnh , bên cạnh chẳng còn Bạch công tử, chỉ Thanh Nhai bưng một bát canh nóng, cau .

 

“Hứa Tiêm Tiêm, ngươi dọa ngất .”

 

Lại?

 

là vô dụng.”

 

Thanh Nhai dúi bát canh miệng , Bạch công tử lên tiếng bất bình.

 

“Nuôi một con ch.ó thì cũng nuôi cho quen. Ngươi thì ? Chẳng lẽ ngươi rời bỏ , tìm pháp sư đến trấn áp Bạch công tử?”

 

Ta lắc đầu, đều .

 

Thanh Nhai càng thêm bực bội:

 

“Vậy thì ngươi ầm ĩ như thế để gì?”

 

Ta ôm chặt cái bát, miệng bát sứt tay rát.

 

Miệng bát sứt mẻ, giống hệt như lòng lúc , chất chứa những vị chua xót khó thành lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-cong-tu-ben-ho-tay/7.html.]

 

“Phu thê thì thẳng thắn với chứ.

 

Ta sẽ chê Bạch công tử là yêu , lừa ?”

 

Thanh Nhai nghiến chặt quai hàm, cuối cùng nghẹn một câu:

 

“Ngươi chê, nhưng sẽ sợ. Ai bảo ngươi nào cũng dọa đến ngất , còn đỡ, chỉ mê man hai ngày thôi.”

 

Ta cũng đại khái hiểu, và Bạch công tử là duyên phận mấy đời.

 

Không kìm đắc ý mà nghĩ, thì cũng coi như tiền đồ.

 

Biết kiếp sẽ còn ngất nữa, đến lúc đó Bạch công tử sẽ chẳng cần giấu điều gì.

 

Trong lòng vui mừng mà lập kế hoạch cho kiếp , hỏi Thanh Nhai:

 

“Bạch công tử ?”

 

“Ở Bạch phủ, lẽ đang nghĩ ngươi cần nữa, nên đang buồn lắm.”

 

Bạch công tử đang phơi nắng.

 

Làn da trắng nhợt ánh mặt trời hiện một vẻ quái dị thuộc về nhân gian.

 

Phải , suýt nữa thì quên, vốn dĩ .

 

Ta bước đến cạnh, đưa tay tết mái tóc dài của thành một b.í.m to dày.

 

Khúc khích, giống hệt như một tiểu cô nương.

 

Bạch công tử nghiêng , lòng bàn tay nâng cằm lên.

 

Ngón tay cái lướt nhẹ qua môi , động tác ám tựa như sắp hôn.

 

“Sao nàng về?”

 

Mặt đỏ bừng:

 

“Vì nỡ rời xa .”

 

Bạch công tử liền mỉm , vén áo xuống khỏi vai.

 

“Ta là yêu, nàng cũng sợ?”

 

Bạch công tử đến mức khiến đầu óc nóng ran, mê .

 

“Nếu nàng sợ, sẽ để nàng .”

 

Trong đầu thoáng hiện lên hình khổng lồ của con đại xà, tim bỗng run rẩy.

 

“Sợ… nhưng .”

 

Lời quá đỗi chân thành, đến mức khiến tia lạnh lẽo trong mắt Bạch công tử cũng dần tan .

 

“Cho dù nàng sợ, cũng sẽ để nàng .

 

Ta sẽ dùng một sợi xích trói nàng , mỗi ngày chỉ mắt , chẳng cả.

 

Cho dù chết, cũng c.h.ế.t giường của .”

 

Bạch công tử , :

 

“Gạt nàng thôi, nào nỡ để nàng c.h.ế.t chứ.”

 

Chàng ôm đùi, dáng vẻ như đang giam giữ vật sở hữu quý giá nhất, vặn để nhịp tim của .

 

“Ta thích.”

 

Bạch công tử khẽ .

 

08

 

Tháng bảy, Diệu Pháp đến Hàng Châu truyền giảng Phật pháp.

 

Cả thành Hàng Châu đều kéo náo nhiệt.

 

Ta ôm một gói kẹo bỏng gạo, chen trong đám đông.

 

Diệu Pháp cao cao tòa sen, một cà sa đỏ rực như lửa.

 

Thực chẳng hiểu kinh Phật, nào là phổ độ chúng sinh, nhân quả luân hồi, đều tin.

 

Ta chỉ mong kiếp sống thật .

Loading...