Bác sĩ và oan gia của anh ấy - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-01 07:43:57
Lượt xem: 129
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Áp lực ập đến như một cơn sóng thần. Đình Phong nhận được thông báo từ bệnh viện, một cuộc điều tra nội bộ liên quan đến vụ bệnh nhân L.T.N. được mở ra. Dù chỉ là kiểm tra quy trình, nhưng anh biết có kẻ đứng sau muốn lợi dụng việc này để gây khó dễ cho anh, có lẽ là liên quan đến thế lực ngầm kia. Cùng lúc, một bài báo trên mạng xã hội giật tít về "cuộc hôn nhân thần tốc" của bác sĩ Đình Phong, bóng gió về động cơ vụ lợi hoặc che đậy điều gì đó, trực tiếp nhắm vào Hạ Vy.
- Họ đang cố gắng dồn chúng ta vào chân tường.
Đình Phong nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn màn hình máy tính. Hạ Vy ngồi bên cạnh, gương mặt căng thẳng. Cô vừa nhận được cuộc điện thoại từ cấp trên, yêu cầu tạm dừng vụ điều tra bệnh viện tư nhân X vì lý do "nhạy cảm".
- Không ngờ họ lại ra tay nhanh đến vậy. Cả công việc của anh cũng bị động chạm rồi.
- Tôi vốn đã là cái gai trong mắt nhiều người ở bệnh viện rồi. Vụ này chỉ cho họ cái cớ thôi. Nhưng... cái bài báo kia là nhắm vào cô.
Đình Phong nhìn Hạ Vy, giọng nói trầm xuống.
- Tôi không sao. Tôi quen rồi.
- Cô quen? Cô nghĩ cứ quen là xong à? Cái miệng nhà báo của cô sắc sảo, nhưng cái 'vỏ' của cô đâu có cứng như vỏ đạn?
Anh bỗng nhiên gắt lên, khiến Hạ Vy hơi giật mình.
- Anh... sao lại giận dữ vậy?
- Giận? Tôi không giận!
Đình Phong đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng khách chật hẹp, hai tay siết chặt.
- Tôi chỉ... tôi không thích cái cách họ lợi dụng chuyện riêng của chúng ta để tấn công công việc của cô! Họ không biết giới hạn à?!
Hạ Vy nhìn dáng vẻ bồn chồn của anh, nhận ra sự tức giận trong anh không phải nhắm vào cô, mà là vào những kẻ kia... và cả sự bất lực khi không thể hoàn toàn bảo vệ cô khỏi mũi dùi dư luận.
Đúng lúc này, mẹ của Đình Phong gọi điện đến. Bà dùng giọng điệu ngọt ngào nhưng ẩn chứa áp lực, yêu cầu hai người tham dự một buổi họp mặt gia đình lớn vào cuối tuần để "giới thiệu chính thức nàng dâu mới" và dập tắt tin đồn.
- Họ cần chúng ta 'diễn' trọn vai.
Hạ Vy nói sau khi Đình Phong cúp máy.
- Diễn. Tốt.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đình Phong đáp cộc lốc, vẻ mặt cau có. - Càng nhiều người tin càng tốt. Càng nhanh giải quyết mớ rắc rối này càng tốt.
Áp lực từ bên ngoài và từ chính "vở kịch" họ đang đóng khiến không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng. Mâu thuẫn bùng nổ khi họ bàn về bước tiếp theo trong vụ điều tra.
- Chúng ta có bằng chứng, đủ để lật tẩy vụ lừa đảo y tế này rồi! Chúng ta nên công bố ngay!
Hạ Vy nói, sự kiên định trong mắt cô chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
Đình Phong lắc đầu.
- Không được. Quá nguy hiểm. Cô không thấy họ đã bắt đầu ra tay rồi sao? Nếu công bố bây giờ, chúng ta sẽ là mục tiêu sống.
- Nhưng nếu không công bố, thì công sức của chúng ta... và cả bệnh nhân L.T.N nữa!
- Sẽ tìm cách khác!
Đình Phong đập tay xuống bàn, giọng cao hơn bình thường.
- Tôi sẽ gửi hồ sơ nặc danh cho cơ quan chức năng đáng tin cậy. Hoặc nhờ người quen trong ngành y điều tra lại. Có nhiều cách!
- Đó là cách của anh! Còn tôi là nhà báo! Việc của tôi là phơi bày sự thật ra ánh sáng công lý! Không phải lén lút gửi tài liệu hay nhờ vả!
Hạ Vy cũng lớn tiếng đáp trả. Cô cảm thấy anh đang xem thường công việc và lý tưởng của cô.
- Phơi bày? Cô nghĩ cô là ai? Anh hùng cứu thế giới à? Cô có biết làm vậy nguy hiểm đến mức nào không?
Đình Phong nhìn cô bằng ánh mắt như muốn xuyên thủng. Lời nói của anh sắc như gươm, không còn chút kiêng nể nào.
- Cô tưởng đây là trò chơi sao? Họ dám đe dọa cả tôi lẫn cô đấy! Cô có sợ c.h.ế.t không?!
- Tôi không sợ! Anh tưởng ai cũng hèn nhát như anh sao?!
Hạ Vy buột miệng, cô không cố ý nói vậy, nhưng sự tức giận và cảm giác bị coi thường khiến cô mất kiểm soát.
Đình Phong sững người. Vẻ tức giận trên mặt anh đột nhiên biến mất, thay vào đó là sự tổn thương sâu sắc thoáng qua rất nhanh trước khi anh thu lại vẻ lạnh lùng.
- Hèn nhát? Phải, có lẽ tôi hèn nhát thật. Ít nhất tôi còn biết sợ, còn biết bảo vệ bản thân và... người khác. Còn cô, cứ lao đầu vào chỗ c.h.ế.t đi!
Anh quay lưng bước đi, không nhìn cô nữa. Hạ Vy nhìn bóng lưng anh, cảm thấy hối hận vì lời nói vừa rồi. "Người khác"... anh đang nói ai?
Vụ cãi vã khiến không khí giữa họ căng thẳng tột độ. Họ tránh mặt nhau trong căn hộ, chỉ giao tiếp khi cần thiết và bằng những lời lẽ lạnh nhạt.
Mọi chuyện leo thang vào một buổi tối. Hạ Vy quyết định đi gặp một nhân chứng bí mật cuối cùng, một người từng làm việc ở bệnh viện X và biết một vài chuyện mờ ám. Cô không nói với Đình Phong.
Cô hẹn gặp tại một quán cà phê vắng người. Vừa đến nơi, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Ánh mắt của vài người ngồi trong quán hơi khác thường. Khi cô vừa ngồi xuống, nhân chứng chưa kịp đến, một gã đàn ông cao lớn đi thẳng tới bàn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
- Cô là Hạ Vy?
Hạ Vy cảnh giác, đứng dậy.
- Anh là ai?
- Có người muốn gặp cô. Mời cô đi cùng tôi.
Gã đàn ông không cho cô từ chối, nắm lấy cánh tay cô định kéo đi. Hạ Vy giằng co, cố gắng hét lên.
- Buông ra! Các người là ai?!
Đúng lúc đó, một bóng người lao vào, nhanh như chớp. Đình Phong xuất hiện.
- Buông tay cô ấy ra!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bac-si-va-oan-gia-cua-anh-ay/chuong-4.html.]
Anh không nói nhiều, tung một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt gã đàn ông khiến hắn lảo đảo. Gã còn lại từ phía sau lao đến. Đình Phong phản ứng cực nhanh, né tránh và đỡ đòn.
Hóa ra, Đình Phong đã đi theo Hạ Vy. Anh lo lắng cho sự an toàn của cô sau cuộc cãi vã và vụ cảnh cáo qua điện thoại, nên âm thầm bám theo. Anh không tin cô sẽ không làm điều gì đó liều lĩnh.
Cuộc ẩu đả diễn ra chớp nhoáng. Đình Phong tuy không phải là võ sĩ chuyên nghiệp, nhưng động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, có lẽ là do bản năng hoặc đã từng luyện tập. Anh dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng một tên, đá vào chân tên còn lại. Hạ Vy đứng nép vào một góc, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn anh. Đây là bác sĩ Đình Phong? Cái người chỉ biết dùng cái miệng để 'mổ xẻ' người khác sao?
Đình Phong hạ gục hai tên vệ sĩ, nhưng anh cũng bị một cú đánh lén vào bả vai. Anh lảo đảo ôm vai, mặt hơi nhăn lại vì đau.
- Cô không sao chứ?
Anh quay sang hỏi Hạ Vy, giọng hơi hụt hơi.
Hạ Vy chạy đến bên anh, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Anh không sao chứ? Vai anh... Bị thương rồi!
- Vết thương nhỏ thôi. Về nhà rồi tính.
Anh nói, cố tỏ ra bình thường, nhưng sắc mặt hơi tái đi. Hạ Vy thấy anh dùng tay lành giữ chặt lấy vai bị thương. Ánh mắt cô vô tình chạm vào mu bàn tay trái của anh, nơi ngón cái. Cô sững người. Vết sẹo mờ mờ đó... Nó vẫn ở đó, ngay vị trí đó. Và vừa rồi, khi anh đỡ đòn, rõ ràng cánh tay đó đã bị đánh trúng.
Hạ Vy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vết sẹo. Hình ảnh đó đột nhiên kết nối với một suy đoán mờ nhạt trong đầu cô. Phải chăng vết sẹo này... có liên quan đến quá khứ của anh? Đến lý do anh lại trở nên 'mỏ hỗn' và lạnh lùng như vậy?
Đình Phong nhìn ánh mắt cô, thấy sự bất ngờ và dò xét. Anh hơi rụt tay lại, như muốn che giấu vết sẹo đó.
- Đi thôi. Ở đây không an toàn.
Anh kéo tay cô đi, rời khỏi quán cà phê vừa trở thành hiện trường một vụ ẩu đả chớp nhoáng.
Trở về căn hộ, Đình Phong tự mình sát trùng và băng bó vết thương ở vai. Hạ Vy ngồi cạnh, không nói gì, chỉ quan sát.
- Anh... tại sao lại theo tôi?
Cô hỏi khẽ, phá vỡ sự im lặng.
Đình Phong dừng động tác, ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt anh phức tạp, không còn vẻ bất cần hay 'mỏ hỗn'.
- Tôi... Tôi biết cô sẽ làm chuyện dại dột. Cô quá liều lĩnh.
- Nhưng anh... có thể gặp nguy hiểm.
- Quan trọng sao?
Anh nói, giọng trầm.
- Cô đi một mình mới nguy hiểm.
Khoảnh khắc đó, mọi lớp vỏ bọc dường như tan biến. Không còn là bác sĩ Đình Phong kiêu ngạo, hay nhà báo Hạ Vy sắc sảo. Chỉ còn hai con người đối mặt với cảm xúc thật của mình sau khi cận kề nguy hiểm.
Hạ Vy nhìn vết sẹo trên tay anh lần nữa.
- Vết sẹo trên tay anh... từ bao giờ vậy? Nó... có đau không?
Đình Phong nhìn theo ánh mắt cô, chạm vào vết sẹo. Một tia ký ức thoáng qua trong mắt anh, đầy vẻ mệt mỏi và u ám. Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi về vết sẹo.
- Tôi không muốn cô bị thương. Tôi không muốn... bất cứ điều gì xảy ra với cô.
Anh nói, giọng khẽ đến mức Hạ Vy gần như không nghe thấy. Nhưng cô hiểu. Cô hiểu anh đang nói gì. Không phải vì hợp đồng, không phải vì trách nhiệm. Mà là vì... anh quan tâm cô.
Hạ Vy cảm thấy lồng n.g.ự.c mình dâng lên một cảm xúc mạnh mẽ, vừa là sự cảm động, vừa là sự lo lắng cho anh. Cái miệng "hỗn" đó, cái vẻ bất cần đó... tất cả chỉ là vỏ bọc. Bên trong, anh là người có trách nhiệm, có sự quan tâm sâu sắc, và có lẽ... cả những tổn thương từ quá khứ.
- Cảm ơn anh.
Cô nói, giọng chân thành.
Đình Phong nhìn cô, ánh mắt anh bớt đi vẻ phòng thủ, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy. Anh khẽ gật đầu.
- Nhân chứng... tôi nghĩ họ đã bị mua chuộc hoặc đe dọa rồi. Chúng ta không thể dựa vào đó nữa.
Hạ Vy nói, trở lại vấn đề chính.
- Đúng vậy. Nhưng chúng ta vẫn còn bằng chứng. Bản hồ sơ và những gì chúng ta suy luận được.
Đình Phong đứng dậy, đi tới bàn làm việc, lật mở tập hồ sơ và máy tính.
- Chúng ta cần một kế hoạch khác. Một kế hoạch mà họ không thể lường trước được. Dựa vào điểm mạnh của cả hai.
Họ bắt đầu cùng nhau vạch ra kế hoạch. Đình Phong sử dụng kiến thức y khoa để chỉ ra những điểm phi lý trong báo cáo khám nghiệm, những thủ thuật mà chỉ có người trong ngành mới biết. Anh liên hệ với một vài người bạn cũ đáng tin cậy trong giới y tế để xác minh thông tin mà không gây nghi ngờ. Hạ Vy dùng kỹ năng điều tra, tìm kiếm các dấu vết kỹ thuật số, theo dõi các giao dịch tài chính đáng ngờ của những người liên quan đến bệnh viện X.
- Hắn ta... Giám đốc bệnh viện X... có một khoản chuyển tiền lớn vào tài khoản của bác sĩ đã phẫu thuật cho bệnh nhân L.T.N., ngay sau khi ông ấy xuất viện.
Hạ Vy chỉ vào một giao dịch trên màn hình.
- Đây là bằng chứng trực tiếp cho thấy sự thông đồng.
Đình Phong nhìn màn hình, ánh mắt sắc lạnh.
- Thêm vào đó là những điểm bất thường trong hồ sơ bệnh án mà tôi đã chỉ ra... Đây, đây chính là bằng chứng cuối cùng chúng ta cần.
Họ nhìn nhau, tay cầm trên tay tập hồ sơ và ảnh chụp giao dịch ngân hàng. Bằng chứng này đủ mạnh để lật đổ cả một thế lực ngầm đang làm điều sai trái.
Nhưng để công bố nó... đồng nghĩa với việc họ sẽ chính thức đối đầu với những kẻ nguy hiểm kia. Mức độ đe dọa sẽ không còn là cảnh cáo hay ẩu đả nhỏ nữa.
Đình Phong nhìn Hạ Vy. Ánh mắt anh không còn vẻ 'mỏ hỗn' hay bất cần, chỉ có sự kiên định và một chút gì đó nặng trĩu.
- Chúng ta có bằng chứng rồi. Bây giờ... chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?
Anh hỏi, giọng trầm và dứt khoát. Hạ Vy nhìn lại anh, trái tim đập mạnh. Cô biết, quyết định này sẽ thay đổi tất cả. Không chỉ là kết quả của vụ án, mà còn là tương lai của chính họ.