Bác sĩ và oan gia của anh ấy - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-01 07:43:47
Lượt xem: 187
Tiếng cãi vã ồn ào vang vọng ở hành lang khu VIP bệnh viện, thu hút ánh nhìn hiếu kỳ và cả e ngại từ các y tá, bác sĩ đi ngang qua. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, gương mặt dữ tợn đang lớn tiếng.
- Bác sĩ ăn gì mà nói chuyện như vậy hả? Tôi là người nhà bệnh nhân, tôi có quyền yêu cầu! Con trai tôi không thể để lại sẹo!
Đình Phong đứng đối diện, vẫn giữ thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng. Ánh mắt anh sắc như d.a.o phẫu thuật, lướt qua gương mặt người phụ nữ.
- Thưa bà. Chuyên môn của tôi là cứu người, không phải làm phép biến mất vết sẹo. Ca phẫu thuật của con trai bà rất phức tạp, ưu tiên hàng đầu là đảm bảo tính mạng và chức năng vận động của cánh tay. Vết sẹo là điều không thể tránh khỏi.
- Không tránh khỏi cái gì mà không tránh khỏi! Tôi trả tiền, tiền của tôi! Các người phải làm cho nó lành lặn, không tì vết!
Giọng người phụ nữ càng lúc càng chói tai, bắt đầu thu hút thêm nhiều người dừng lại xem. Đình Phong khẽ nhếch môi, nụ cười nửa vời không chạm đến mắt.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Tiền của bà chỉ đủ để mua chuyên môn và thời gian của tôi trên bàn mổ. Còn tạo hóa... thì không nằm trong gói dịch vụ đó. Nếu bà muốn con trai không có bất cứ tì vết nào, có lẽ bà nên tìm đến nơi nào bán phép thuật ấy, thay vì đến bệnh viện. Ở đây, chúng tôi chỉ làm việc dựa trên khoa học và thực tế.
- Anh! Anh dám...
Người phụ nữ tím mặt, lắp bắp không nói nên lời. Đình Phong không đợi bà ta phản ứng tiếp, dứt khoát.
- Mời bà về cho. Tôi còn bệnh nhân khác cần thăm khám. Nếu có thắc mắc gì về hậu phẫu, y tá trưởng sẽ giải đáp. Về vấn đề thẩm mỹ, sau khi vết thương ổn định có thể tìm đến bác sĩ chuyên khoa thẩm mỹ, nhưng tôi cảnh báo trước, kết quả cũng không thể hoàn hảo như chưa từng bị thương.
Anh quay người bước đi, bỏ lại người phụ nữ tức tối đến nghiến răng ken két.
Trong một góc khuất hành lang, Hạ Vy, với chiếc máy ảnh nhỏ và điện thoại trên tay, khẽ lẩm bẩm.
"Đúng là cái miệng này... Quả nhiên danh bất hư truyền."
Cô đang ở đây để thu thập thông tin cho một phóng sự về y đức, và Đình Phong là một nhân vật được chú ý vì vừa có tài vừa có "tật" ở cái miệng.
Nhìn Đình Phong chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Hạ Vy không chần chừ, bước thẳng tới chặn đường anh.
- Bác sĩ Đình Phong.
Đình Phong dừng lại, ánh mắt sắc lẹm quét qua Hạ Vy. Anh nhận ra cô, nhà báo vừa mới dính vào một vụ lùm xùm trên mạng xã hội cách đây không lâu.
- Có chuyện gì? Tôi không có thời gian cho mấy vụ săn tin giật gân của cô đâu, cô Hạ.
Hạ Vy không nao núng trước thái độ lạnh nhạt và lời lẽ châm chọc của anh. Cô đưa điện thoại lên, hiển thị một bức ảnh.
- Tôi muốn hỏi về trường hợp bệnh nhân L.T.N. này. Anh là bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho ông ấy cách đây ba tháng phải không?
Ánh mắt Đình Phong thoáng thay đổi, sự lạnh lùng thay bằng vẻ cảnh giác cao độ.
- Thông tin bệnh nhân là bí mật đời tư. Cô không có quyền hỏi.
- Nhưng đây là trường hợp có uẩn khúc. Ông ấy...
- Dừng lại.
Đình Phong ngắt lời cô, giọng nói mang theo sự gay gắt.
- Tôi không thảo luận về bệnh nhân của mình với bất cứ ai không có thẩm quyền. Về uẩn khúc của ông ta hay bất cứ ai khác, đó là việc của nhà báo các cô. Việc của tôi là chữa bệnh. Bây giờ, tránh đường.
- Nhưng với tư cách là người chịu trách nhiệm, anh không cảm thấy có gì cần làm rõ sao? Hay anh sợ...?
- Sợ?
Đình Phong bật cười khẩy, tiếng cười nghe như tiếng kính vỡ.
- Từ này không có trong từ điển của tôi, đặc biệt là khi tôi làm đúng lương tâm và quy tắc nghề nghiệp. Cô đây có lẽ chưa hiểu thế nào là ranh giới giữa điều tra và quấy rối nhỉ?
- Tôi chỉ muốn sự thật được phơi bày!
- Sự thật? Sự thật trong mắt nhà báo có bao nhiêu phần trăm là sự thật khách quan? Hay chỉ là thứ các cô muốn người ta thấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bac-si-va-oan-gia-cua-anh-ay/chuong-1.html.]
Màn 'đấu khẩu' lại tiếp tục, lời qua tiếng lại sắc như gươm. Các y tá đã tản đi hết, chỉ còn lại hai người giữa hành lang. Cuộc đối đầu này khiến cả hai đều khó chịu, như chạm vào điểm nhạy cảm của đối phương.
Vụ 'khẩu chiến' này, không biết bằng cách nào, lại bị ai đó chụp ảnh, quay video và tung lên mạng. Kết hợp với đoạn video Hạ Vy quay Đình Phong từ chối người nhà bệnh nhân trước đó (dù chỉ có một đoạn ngắn), hình ảnh Đình Phong kiêu ngạo, "vô tâm" và Hạ Vy "làm phiền" bác sĩ khi đang làm việc được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Danh tiếng của cả hai đều bị ảnh hưởng ít nhiều, đặc biệt là Đình Phong khi anh vốn đã bị nhiều người không ưa vì cái miệng của mình.
Áp lực từ bệnh viện, từ công ty báo chí, và cả từ gia đình khiến cả hai phải tìm một lối thoát tạm thời. Và thế là, dưới sự sắp xếp của người lớn, họ ngồi đối diện nhau tại một quán cà phê yên tĩnh. Không còn hành lang bệnh viện hay tòa soạn báo, không còn những cuộc chạm trán ngẫu nhiên, chỉ có bàn bạc về một cuộc hôn nhân.
- Tôi không ngờ có ngày lại phải ngồi đây 'thương lượng' chuyện cưới xin với cô đấy, nhà báo Hạ.
Đình Phong mở lời trước, giọng vẫn mang theo vẻ mỉa mai quen thuộc. Hạ Vy nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh.
- Anh tưởng tôi mong lắm chắc, bác sĩ Đình? Tôi chỉ muốn giải quyết mớ hỗn độn này càng nhanh càng tốt.
- Vậy thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề. Hợp đồng này, mục đích chính là gì thì cả hai đều rõ. Không tình yêu, không lãng mạn, không can thiệp vào đời tư của nhau...
- ... Trừ những lúc cần 'diễn' trước mặt người ngoài. Tôi hiểu.
Hạ Vy cắt ngang, giọng điệu cũng chẳng kém cạnh.
- Về thời gian hợp đồng, ai sẽ chịu trách nhiệm về mặt giấy tờ, tài chính... Tôi nghĩ cần làm rõ ràng. Tôi không muốn sau này lại lùm xùm chuyện tiền bạc.
- Cô nghĩ tôi thiếu tiền đến mức phải tính toán với cô sao?
Đình Phong nhíu mày, vẻ khó chịu hiện rõ.
- Giấy tờ cứ để luật sư của tôi lo. Tài chính... tốt nhất là độc lập. Nhà ở... tôi có sẵn một căn hộ, đủ lớn để cả hai 'tồn tại' mà không cần nhìn mặt nhau 24/7.
- Căn hộ của anh? Tại sao không phải của tôi?
- Vì căn hộ của tôi gần bệnh viện hơn. Tiết kiệm thời gian đi lại.
- Đó là lý do của anh. Còn tôi thì sao? Công ty tôi không ở gần đó.
- Cô là nhà báo, cô có thể làm việc ở bất cứ đâu. Tôi là bác sĩ phẫu thuật, thời gian của tôi là vàng bạc.
Cuộc 'thương lượng' dần biến thành một màn 'đấu khẩu' khác, chỉ khác là chủ đề là những điều khoản về cuộc sống chung sắp tới. Ai sẽ là người chịu trách nhiệm đóng thuế, ai sẽ dọn dẹp chung, thậm chí là ai được dùng nhà vệ sinh trước buổi sáng. Mỗi điều khoản đưa ra lại là một cơ hội để họ châm chọc và tìm cách "gài bẫy" đối phương bằng lời nói.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co bằng ngôn từ, cả hai miễn cưỡng đặt bút ký vào bản hợp đồng hôn nhân tạm thời trước sự chứng kiến của hai luật sư (một của Đình Phong, một của Hạ Vy) với những điều khoản chi tiết đến nực cười, nhưng đủ ràng buộc để giải quyết vấn đề danh tiếng trước mắt.
Khi ký xong, Hạ Vy gấp bản hợp đồng lại, ánh mắt vô tình lướt qua Đình Phong. Anh cũng đang nhìn cô, nụ cười nửa miệng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt dò xét và một chút gì đó mệt mỏi ẩn sâu bên trong. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hạ Vy chợt thấy một vết sẹo mờ mờ trên mu bàn tay trái của anh, ngay chỗ ngón cái. Chi tiết nhỏ đó lướt qua rất nhanh trước khi anh quay mặt đi.
- Vậy là xong.
Đình Phong lên tiếng, giọng đều đều.
- Chúc mừng 'vợ hờ', chúng ta chính thức 'chung nhà'. Hy vọng cô không làm tôi cảm thấy hối hận vì quyết định này quá sớm.
- Anh cũng vậy, 'chồng hờ'. Cầu mong cuộc sống chung của chúng ta 'yên bình' như cái cách chúng ta 'yêu nhau' vậy.
Hạ Vy đáp trả, nụ cười sắc sảo trở lại trên môi cô. Cả hai trao nhau cái nhìn "khó chịu", không ai chịu thua ai.
Đêm đó, Đình Phong và Hạ Vy đứng trước cửa một căn hộ chung cư cao cấp. Đình Phong chìa chìa khóa cho Hạ Vy.
- Đây là khóa. Cô vào đi.
Hạ Vy nhận lấy chiếc chìa khóa, tay cô nắm chặt lấy nó.
- Cảm ơn. Tôi sẽ ở phòng phía Đông. Anh không được tùy tiện đi vào.
- Yên tâm, tôi không có hứng thú với lãnh thổ của cô đâu. Phòng phía Tây của tôi cũng đủ lớn cho cả hai cuộc đời không liên quan đến nhau.
- Tốt. Hy vọng chúng ta sẽ là những 'người ở ghép' văn minh.
Hạ Vy nói, giọng điệu đầy thách thức. Đình Phong chỉ cười khẩy, nhưng trong mắt anh không có sự vui vẻ.
Họ cùng mở cửa bước vào căn hộ trống trải. Ánh đèn bật sáng, soi rõ không gian rộng rãi, sang trọng nhưng thiếu vắng hơi ấm. Họ đứng cách nhau vài bước chân, nhìn nhau bằng ánh mắt đầy cảnh giác. Cuộc chiến của "oan gia" chưa bao giờ kết thúc, nó chỉ vừa mới bắt đầu chuyển từ hành lang bệnh viện, quán cà phê, sang chính căn nhà này.