Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Bác sĩ Tô và Luật sư Việt - 7

Cập nhật lúc: 2025-03-10 13:33:52
Lượt xem: 1,752

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

 

xin bệnh viện nghỉ một ngày, sang cửa hàng hoa mua một bó hoa bắt taxi nghĩa trang.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Dã bốn năm , năm nào cũng một đến thăm dì Lục. Hơn nữa, nào cũng từ sớm, như sẽ tránh chạm mặt .

 

mua hoa cúc trắng, vì từng thấy dì Lục hoa hồng trắng trong cửa hàng thật tươi. Nụ nóng bỏng như hoa hồng, nhưng cũng yếu ớt như màu hoa .

 

đặt hoa ở góc trái như thường lệ.

 

Trì Tuyết cũng từng với , đó của . chứ, chỉ là một bác sĩ bình thường thôi mà, việc chữa bệnh cứu vốn là giành giật mạng sống của bệnh nhân với ông trời, cố hết sức. Ai cũng khuyên như .

 

Cũng chẳng chấp nhận cái chết, nhưng giọt nước mắt nóng hổi của Việt Xuyên nhỏ lên mu bàn tay lúc , lẽ cả đời cũng thể quên. Giọt nước mắt nóng lắm, nóng đến nỗi khiến cảm thấy đầu đang gác lên vai cũng nặng.

 

Phẫu thuật xuất huyết não vốn nguy hiểm, mà cũng từng phẫu thuật thất bại . Với bệnh bình thường, sẽ cảm thấy , áy náy, buồn khổ, nhưng khi mấy chữ “vô cùng xin ” với Việt Xuyên, mắt dần đỏ lên ôm lấy nức nở, rõ cảm xúc bản lúc nữa. Trong đầu chỉ còn tiếng Việt Xuyên và nụ của dì Lục khi đưa phòng mổ mà thôi.

 

Lần tiếp theo gặp là trong đám tang, cúi đầu vái dì, đó nhẹ nhàng “xin ”. dám ngẩng đầu lên .

 

Rồi tiếp nữa, tin sắp nước ngoài. Khi Trì Tuyết kể chuyện , đang ăn cherry, vô tình nuốt cả hạt xuống, thế nhưng vẫn cố giả vờ bình thản nhét thêm quả nữa miệng, gật đầu “” một tiếng tỏ vẻ .

 

cứ lẳng lặng đó, vươn tay phủi lớp bụi phủ bia mộ, chậm rãi cúi đó rời .

 

Lúc bước xuống bậc thang, thấy xe Việt Xuyên đang đậu ở phía đối diện, còn thì đang nghiêng dựa xe.

 

9

 

hít một khẽ, thẳng đôi mắt hồ ly , vẫn đen sâu thăm thẳm như .

 

“Đến thăm ?” Anh bước lên bậc thang, cạnh .

 

“Ừm.” gật đầu.

 

“Vậy cùng .” Giọng thản nhiên, cảm xúc.

 

định , nhưng , khiến dám .

 

nuốt một ngụm nước bọt, cùng .

 

Việt Xuyên bước lên vài bước, khom lưng nhặt bó hồng đặt một góc lên, đặt ngay ngắn bên ảnh dì Lục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bac-si-to-va-luat-su-viet/7.html.]

kinh ngạc, nhưng cũng thấy chột . Việt Xuyên nhạy bén như thế, ắt hẳn hoa hồng đặt một bên mấy năm nay là của .

 

Anh đầu : “Đi thôi.”

 

ngẩn , đó gật đầu với . Lúc theo Việt Xuyên xuống bậc thang, thầm thấy lạ. Anh bảo đến thăm hình như chỉ đến thăm thôi thật, đến cả hoa cũng mang theo, nhưng cũng may hỏi đến đây gì.

 

“Em đến bệnh viện ?”

 

Anh bảo lên xe, từ chối. Có một vài việc một là đủ, lố quá giống tác phong của trưởng thành. sợ chuyện nghỉ cho Việt Xuyên , gây chuyện, nên đành dối là đến bệnh viện.

 

“Nếu tiện đường thì thả ở ga phía .” thầm nghĩ, chắc văn phòng luật của cũng rảnh rỗi đến thế, hơn nữa còn là đầu bảng… , đầu của văn phòng luật.

 

Nghĩ , bất giác thành tiếng, vội vàng chỉnh đốn vẻ mặt cho nghiêm túc.

 

Anh liếc sang : “Tiện chứ.”

 

“Hả?”

 

“Trùng hợp cũng đến bệnh viện kiểm tra, tiện đường.”

 

lén đôi mắt hồ ly của , đột nhiên cảm thấy nó cũng đáng sợ đến thế.

 

Hai chúng chia tay cổng bệnh viện. Lúc rời , hiếm khi thấy , nhẹ nhàng “hẹn gặp ” với .

 

Trên đường về văn phòng, nhớ nụ của Việt Xuyên khi chia tay, cảm khái trong lòng, thỉnh thoảng lên thật đấy, khiến tâm trạng của cũng lên theo. Tiếc rằng ngày vui ngắn chẳng tay gang, đặt chân đến cửa văn phòng, Tô Ngữ mò tới.

 

“Chị họ , Phương Đào bảo em đưa cái đến cho chị.” Cô ngọt ngào, động tác hợp lễ, vô cùng khiêm tốn, ngoài xưng hô thì gì quá giới hạn.

 

cầm tập tài liệu, gì thêm với cô .

 

“Đưa đồ xong thì cô ngoài .”

 

xong câu đó thì thấy Phương Đào đang ngoài cửa, khẽ nhíu mày, ý gì?

 

Tô Ngữ vẻ cũng kinh ngạc.

 

Tầm mắt đảo qua hai họ.

 

“Thật ngại quá, giáo sư Tô.” Phương Đào rề rà bước , vẻ mặt vô cùng thành khẩn: “ vẫn sửa sang xong tài liệu, là của .”

 

 

Loading...