Điều cho nhớ tới ngày tỏ tình, cụ thể nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ khuôn mặt non nớt nhưng vô cùng nghiêm túc của lúc . Cậu thích , sẽ luôn chăm sóc , khiến cảm thấy tim đập nhanh hơn.
hôm nay, vẫn khuôn mặt , cảm thấy trái tim lạnh.
Kỳ thật những chuyện Phương Đào cho mấy năm nay thể đếm đầu ngón tay, cố gắng nhớ thì cũng chỉ sinh nhật hàng năm cùng ngoài ăn một bữa cơm, còn gì nữa.
Lúc Trì Tuyết mắng , thật sự là yêu đương mù quáng. Thật thì yêu đương mù quáng mà chỉ là mỗi những lời , trong đầu đều nhớ tới khuôn mặt nghiêm túc của Phương Đào, ánh mắt sáng ngời, với khác đều là giả, chỉ là thật sự đối với
Phương Đào , tay cầm kẹo giơ lên một lúc, thấy nhận liền thu , đôi mắt đen kịt phản chiếu ánh sáng. cảm thấy bây giờ thấu Phương Đào nữa, hoặc là từng thấu .
Cậu bằng tuổi Tô Ngữ, lúc học đại học từng yêu cô một thời gian, Tô Ngữ nước ngoài nên hai mới chia tay.
chuyện bởi vì Phương Đào ý định che giấu, hình nền và ốp điện thoại của chính là ảnh Tô Ngữ.
Sau đó và yêu , liền ốp điện thoại, nhưng trong máy vẫn giữ ảnh. gì, cảm thấy lớn hơn mấy tuổi, đương nhiên cũng rộng lượng một chút.
Xe dừng ở lầu nhà trọ, xuống xe, cũng nhúc nhích. suy nghĩ lâu, nhịn mở miệng: "Phương Đào...”
“Chia tay !" Cậu ngắt lời : "Tô Thời, chúng chia tay !”
chớp chớp mắt, như là đang tiêu hóa lời .
Đầu ngón tay liên tục gõ tay lái. vẫn gì, cũng sốt ruột, bên trong xe lâm yên lặng.
liên quan mà nhớ tới bồn hoa bàn việc của , là món quà đầu tiên Phương Đào tặng . Bốn năm nay, luôn cảm thấy nó luôn lớn lên, cứ nhỏ bé như , mỗi ngày lúc tưới nước cho nó đều sợ thể nuôi sống nó.
Nó giống như đang châm chọc .
cảm thấy ngột ngạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bac-si-to-va-luat-su-viet/2.html.]
khỏi xe ngay bây giờ. Cho nên chút do dự , đó mở cửa xe, lên lầu.
lấy chìa khóa từ trong túi thì thấy Tô Ngữ ở phòng khách. Có lẽ bộ dáng nhếch nhác của bây giờ, bởi vì thấy sự chế giễu trong mắt Tô Ngữ.
im tại chỗ, cho đến khi phía truyền đến tiếng Phương Đào cửa.
phòng việc, phòng ngủ, dùng một cái túi giấy đựng đồ đạc ở bên trong.
Lúc phòng khách, mới phát hiện căn bản chẳng bao nhiêu đồ cả, hai cái áo khoác, một cái máy tính bảng, một cái bình giữ nhiệt, đây là tất cả những gì ở nhà Phương Đào trong bốn năm qua.
Phương Đào và Tô Ngữ sô pha trong phòng khách , giờ phút , bởi vì đột nhiên phát hiện cảnh tượng giống như là một vị khách mời đến sắp đuổi , còn bọn họ là một nhà.
"Chị họ!" Lúc xoay , Tô Ngữ gọi : "Hôm nay khuya , là chị ở đây?"
Nửa tiếng khi Phương Đào chia tay với , Tô Ngữ bày dáng vẻ chủ nhà chuyện với .
đầu , đặt chìa khóa lên tủ cửa ôm cái thùng xoay rời khỏi đó.
Sau đó, hẹn Trì Tuyết ngoài uống rượu, mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi bạc hà như như từng quen thuộc, là mùi hương của Việt Xuyên trong trí nhớ... dường như gặp bóng dáng thâm trầm lạnh lẽo ở sâu trong kí ức.
Trong lúc m.ô.n.g lung, lúc đàn ông về phía , ánh mắt đó sâu đến mức khiến giật .
3
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Không Phương Đào cố ý tránh , ít khi chạm mặt ở bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng gặp Tô Ngữ, cô vẫn gọi là chị họ, nhưng Trì Tuyết thì vô cùng ghét cô , ngày nào cũng ở bên cạnh phàn nàn về Tô Ngữ.
“Suốt ngày chỉ , mà cô thể trở thành ‘thiên tài y học’ ." Trì Tuyết cắn ống hút phàn nàn với : "Cậu còn nhớ bệnh nhân tai nạn lúc ? Chính là khoa ngoại thần kinh của các , đó chuyển sang khoa ngoại lồng n.g.ự.c của bọn , lúc phẫu thuật mở lồng n.g.ự.c khâu , cô đè mạch m.á.u bên cạnh xuất huyết khiến cuộc phẫu thuật vốn chỉ năm tiếng rưỡi kéo dài đến bảy tiếng mới xong.”