2.
Tan làm, tôi gọi 119.
Chẳng mấy chốc, ba bốn anh lính cứu hỏa đã có mặt. Vừa nhìn thấy hành lang bừa bộn, ai nấy đều nhăn mặt khó chịu.
Tiếng gõ cửa nhà 901 vang lên. Người đàn ông bên trong cáu kỉnh: "Để đồ ăn trước cửa đi!"
Người lính cứu hỏa gõ mạnh hơn: "Ai bảo là đồ ăn hả?! Cảnh sát phòng cháy chữa cháy đây! Mở cửa ra!"
Người đàn ông miễn cưỡng mở cửa, lầm bầm:
"Cảnh sát phòng cháy chữa cháy thì sao? Nhà tôi có cháy đâu!"
Anh lính cứu hỏa cạn lời, chỉ vào đống đồ vật lộn xộn ở hành lang, nói:
"Mấy thứ này của anh phải không? Đang chặn lối thoát hiểm đó!"
Người đàn ông trợn mắt:
"Để đồ trong hành lang thì sao? Đây là cửa nhà tôi, tôi thích để thế nào thì để, mấy người quản được à?"
Anh lính cứu hỏa suýt bật cười, đáp:
"Điều 28 Luật Phòng cháy chữa cháy Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định rõ ràng: bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào cũng không được chiếm dụng, chặn, hay bịt kín lối thoát hiểm, lối thoát an toàn, đường cho xe cứu hỏa. Anh bảo tôi có quản được không?"
Nghe nhắc đến luật, người đàn ông cứng họng. Người lính cứu hỏa giục ông ta:
"Anh dọn hết mấy thứ này đi, nếu không, sẽ bị phạt tiền!"
Vừa nghe đến phạt tiền, người đàn ông liền chửi bới:
"Cái qq gì vậy? Mấy cái này là người khác để trước cửa nhà tôi, có phải của tôi đâu! Ai nói là của tôi? Tôi gọi một tiếng nó có trả lời không?"
Ông ta trở mặt nhanh như chớp, lời nói trước sau hoàn toàn mâu thuẫn.
Tôi không nhịn được nữa, lên tiếng:
"Đôi giày này không phải của chú? Cái xe đạp này không phải của chú? Nếu không phải của chú thì chúng tôi vứt đi nhé!"
Lúc này ông ta mới để ý thấy tôi đang đứng sau lưng người lính cứu hỏa.
Và rồi ông ta bùng nổ.
"Mày chính là con đ/ĩ nhỏ hàng xóm đúng không? Tao còn đang tự hỏi đứa nào lắm chuyện thế, hóa ra là mày gọi báo công an à? Đ.M tao đúng là đã nể mặt mày rồi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-quai-nhan-dai-chien-hang-xom-khon-nan/chuong-2.html.]
Nói rồi, ông ta xỏ dép lê, xông ra khỏi cửa, giơ tay định đá/nh người!
Hai người lính cứu hỏa lập tức đứng chắn trước mặt tôi, mỗi người một bên đẩy ông ta ra. Anh lính cứu hỏa nghiêm giọng:
"Thử động tay chân xem!"
Trước sức mạnh tuyệt đối, người đàn ông đành hậm hực rụt tay lại. Nhưng vẫn trừng mắt nhìn tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa tục tĩu.
"Đ.M.M con đ/ĩ nhỏ, tao để một ít đồ trước cửa nhà, mày còn lắm lời, nửa đêm tao trèo vào cửa sổ nhà mày, gi/ết ch/ết mày!"
Anh lính cứu hỏa quát lớn: "Im miệng! Nhanh lên dọn đồ đi!"
Đợi thêm gần nửa tiếng, người đàn ông mới miễn cưỡng dọn xong đống thùng carton và vỏ chai rượu.
Đinh linh ——
editor: bemeobosua
Điện thoại của anh lính cứu hỏa đổ chuông.
Một nhà máy ở ngoại ô xảy ra hỏa hoạn, họ cần khẩn cấp quay về đơn vị.
Mấy người lính cứu hỏa lập tức đi/ên cuồng bấm nút thang máy, không quên dặn dò tôi:
"Cô bé, cháu về nhà trước đi, mai chúng tôi sẽ quay lại một chuyến!"
Tôi cũng không dám đứng một mình với người đàn ông này. Tôi vội vàng rút chìa khóa mở cửa, cảm ơn họ rồi nhanh chóng trốn vào nhà.
Cửa thang máy đóng lại.
Tôi im lặng thay giày.
Nhưng lại nghe thấy bên ngoài cửa chống trộm, người đàn ông kia cười một cách d/âm đ/ãng: "
Sợ gì chứ? Con đ/ĩ nhỏ, tao còn có thể làm gì mày à?"
Một cơn giận chưa từng có dâng trào trong đầu tôi.
Tôi lớn tiếng chửi lại: "Tao đ.M cả nhà mày à, đồ c/hó m/á!"
Ông ta đột nhiên đập mạnh vào cửa nhà tôi, cười điê/n cuồng:
"Đến đây đi, cưng ơi, tao đợi mày đó!"