Đó chính là A Hoàng được nhận nuôi rồi sống cuộc đời sung sướng, chưa từng chịu khổ sở một chút nào, hễ bị xước da xước thịt một tí thôi là đã phải để ba A Hoàng dỗ dành cả buổi trời, cái con A Hoàng lúc nào cũng quấn quýt bên tôi.
Bây giờ lại vì một cây xúc xích mà thành ra thế này, bị đánh đến mức này mà nó vẫn không chịu buông.
Dao đã kề đến trước mắt mà nó vẫn không buông.
“Đồ súc sinh nhỏ, kêu đi, kêu nữa đi!”
Một thằng con trai ngồi xổm xuống, túm cổ nó lên lạnh lùng lên tiếng.
Thằng con trai còn lại thì kinh hô một tiếng.
Đáng tiếc là đã muộn mất rồi, hắn ta vừa theo phản xạ quay đầu lại, đã thấy một con mèo lao thẳng đến cào một phát vào mặt hắn!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Mèo c.h.ế.t tiệt! Xem tao có lột da mày ra không!”
Thằng con trai ôm mặt gào thét, tôi bị hất văng xuống đất, cảm giác vết thương lại rách toạc ra thêm mấy chỗ.
Nhưng tôi vẫn chẳng hề nao núng mà gầm gừ.
Thằng con trai còn lại tiếp tục dồn ép tôi vào trong con hẻm nhỏ, hai người một trái một phải, tuy rằng tôi đã từng luyện tập qua, nhưng không gian ở đây quá hẹp, sức lực của hai người lại quá lớn, tôi cào được mấy đường, cũng bị đá trúng hai cú.
Tiếng mèo kêu vang vọng khắp con hẻm nhỏ, một trong hai người chợt khựng lại, vùng vẫy kịch liệt, A Hoàng cắn chặt lấy mắt cá chân hắn.
“Bưu ca, chạy mau!”
Chạy cái gì chứ! Nếu tôi mà chạy, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình, huống chi, nó là đi cùng tôi đến đây, dù tôi có chết, nó cũng phải sống cho đàng hoàng!
Trong lúc hỗn loạn, tôi thấy một thằng con trai nhặt viên gạch ở góc tường lên, cửa hẻm lại truyền đến một giọng nói lớn hơn:
“Quả nhiên là mấy người! Đồ lũ ngược đãi mèo! Còn không mau cút đi! Còn không mau cút đi là tôi gọi người đến đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-noi-cua-dai-ca-meo/chuong-8-dai-ca-meo-va-dan-em.html.]
Cô nữ sinh mặc đồng phục học sinh tay nắm chặt điện thoại, trừng mắt nhìn hai người kia.
Hai thằng con trai thấy có người đến thì trong mắt lộ vẻ hoảng hốt, nhất thời không còn hơi sức đâu mà để ý đến tôi và A Hoàng nữa, vội vàng bỏ chạy.
Xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại.
A Hoàng lại tha cây xúc xích kia đến.
Vẫn kêu: “Bưu ca.”
Tôi tức đến phát ngốc, muốn cào nó, nhưng mắt lại không kìm được mà ướt nhòe:
“Không phải đã bảo mày đứng ở đó không được đi đâu rồi sao?! Ăn ăn ăn! Chỉ biết có ăn thôi! Mày có biết là vừa rồi mày suýt chút nữa là, là mất mạng rồi không hả!”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hình như đã hiểu ra Hà Tú Anh.
Bởi vì giờ phút này tôi đã biến thành một Hà Tú Anh khác, vừa thương xót vừa giận dữ:
“Nếu như ba mày mà nhìn thấy mấy vết thương này, ba mày sẽ đau lòng đến mức nào chứ!” Mấy vết thương này, chắc là đau lắm.
Nhưng A Hoàng chỉ đẩy cây xúc xích đến trước mặt tôi, miệng ngậm xúc xích nói không rõ ràng:
“Bưu ca, ăn, Bưu ca, ăn.”
Một tràng lời trách mắng của tôi nghẹn ứ ở cổ họng.
Cô bé phát hiện ra lũ ngược đãi mèo đã lén nhét chúng tôi vào cặp sách, cô bé vẫn còn là học sinh, rất thích mèo, đã gia nhập hội mèo con, nhưng vì nhà mới có em trai nhỏ mới sinh, không thể nuôi cũng không thể mang về nhà được.
Dạo này lũ ngược đãi mèo cứ lộng hành mãi, bọn họ đã tìm kiếm rất lâu rồi, lần này cuối cùng cũng chụp được mặt thật của chúng.
Cô bé rẽ sang một ngả, mang tôi và A Hoàng đến nhà bạn học bôi thuốc.