Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ba Mẹ Không Sốc, Em Sốc - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-30 03:18:51
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

15.

Anh quay lưng bỏ đi.

Tôi sững sờ nhìn bóng lưng anh dần khuất xa, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khẽ gọi một tiếng: “Anh?”

Không có tiếng trả lời. Cũng không quay đầu lại.

Anh bước lên xe, lái thẳng đi, không hề ngoái lại lấy một lần.

Lần đầu tiên trong đời, Từ Dịch bỏ rơi tôi như vậy.

[Tim ông anh vỡ vụn rồi… không, phải nói là tan thành bụi mới đúng.]

[Ủa rồi sao vậy? Đang tỏ tình mà? Tự nhiên anh nam chính chạy mất là sao trời?]

[Tôi đọc mà ngơ luôn… rốt cuộc nữ chính đang tỏ tình với ai vậy?]

Cá nhân tôi… cũng mù mờ y chang.

“Chị Lê, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy…”

Lê Huệ như bị gọi hồn về, nắm lấy tay tôi, vẻ mặt đầy xúc động: “Thanh Thanh… nếu em đã nhận ra rồi thì chị cũng không giấu nữa. Chị thật sự thích em. Ngay từ lần đầu gặp, chị đã có cảm tình. Từ Dịch thì luôn dặn chị đừng lại gần em… nhưng chị không làm được. Càng gặp càng rung động. Hôm nay, chính em lại chủ động đề cập chuyện này, còn nói là em sẵn sàng… chị vui lắm, thật đó.”

“…Khoan! Khoan đã!”

Cảm giác có gì đó rất sai, sai cực kỳ!

Chị ấy vẫn đang nói tiếng Trung, nhưng sao tôi lại không hiểu gì hết trơn?

“Chờ em! Để em bình tĩnh lại cái đã… cho em tua lại đầu óc chút!”

Tôi gần như muốn ôm đầu quỳ xuống khóc. Cái đầu vốn chẳng mấy lanh lợi giờ như muốn nổ tung. Không biết mình sai ở đâu, chỉ biết là sai rất nặng.

Trong khi đó, bên khung chat thì cười nghiêng ngả:

[HAHAHAHAHAHA c.h.ế.t cười…]

[Giờ mới hiểu tại sao nữ chính không nhận ra tình cảm của anh trai – hóa ra không phải giả ngốc, mà là ngốc thiệt.]

[Tôi mới skip có một hôm mà truyện chuyển từ ngôn tình sang bách hợp luôn rồi hả?!]

[Nữ chính ơi, tạm ngưng giải rối đi. Anh trai em đang ngồi trong xe, khóc cạn nước mắt đó!]

[Không chơi cả hai luôn hả? Hai chồng một vợ cũng đẹp mà!]

[Trời đất ơi, couple tôi lót đường bao năm nay cuối cùng cũng được dọn lên mâm cơm rồi!]

Tôi bực bội quay sang la vào không khí:

“Hôm qua tôi hỏi rõ ràng nha! Hỏi anh tôi với chị Lê có thích nhau không, mấy người ai nấy đều gật đầu lia lịa! Vậy là sao hả?!”

[Ê bé, bọn này đùa chút cho vui thôi mà ai ngờ em tưởng thiệt luôn á!]

[Trẻ con mà, dễ dụ ghê!]

Aaaaa c.h.ế.t thật rồi!!

Tôi gây ra chuyện lớn rồi!!

16.

Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra mọi thứ và lập tức xin lỗi chị Lê Huệ.

“Chị Lê… em thật lòng xin lỗi. Em hiểu nhầm chị. Em không có ý đùa cợt hay tổn thương chị đâu. Cảm ơn chị… vì từng có tình cảm với em.”

Chị ấy nhún vai, cười nhẹ:  “Không sao cả, chị chưa từng mong em sẽ đáp lại. Việc chị thích em là chuyện riêng của chị, em không cần phải thấy gánh nặng gì đâu.”

Chị bước tới, ôm tôi một cái thật dịu dàng: “Đi xem thử trong xe đi, với cái tính dễ để bụng của Từ Dịch, không khéo giờ đang ngồi một mình khóc như mưa đó.”

Ơ, không đến mức đó chứ… Tôi chưa từng thấy Từ Dịch rơi nước mắt bao giờ.

Tạm biệt chị Lê, tôi tiến lại gần xe, cúi xuống liếc nhìn qua cửa kính.

Từ Dịch đang ngồi ghế sau.

Anh nghiêng người, không rõ đang làm gì.

[Bề ngoài thì giả bộ lạnh lùng bỏ đi, ai dè lại ngồi sau xe đợi nữ chính đến dỗ.]

[Khăn giấy trong xe gần hết luôn rồi mấy má ơi!] 

[Tôi lo quá, lỡ anh này hắc hóa, quay xe tông chị Lê thì toi.]

[Không đâu, giờ ảnh còn tưởng chị Lê là tình địch, chắc lái xe đi đ.â.m đầu vô sông mất.]

Tôi không nói nhiều, mở cửa, leo thẳng lên xe.

Từ Dịch giật mình quay lại: “Em… sao em tới đây? Tỏ tình xong rồi à?”

Đôi mắt anh đỏ hoe, mi cong còn vương nước mắt, đẹp đến mức làm người ta muốn ôm anh ngay lập tức.

Tim tôi đánh ‘thịch’ một cái rõ to. Lý trí gì đó bay sạch.

Tôi đưa tay nâng mặt anh lên, hôn một cái rõ kêu.

Từ Dịch cứng đơ như tượng, gương mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Thanh Thanh… em… em đang làm gì vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Em thích anh.”

[AAAAA cú tấn công thần tốc! Trời đất cứu rỗi linh hồn tôi rồi!!]

“M…m…m…m cái gì cơ?” – mắt anh mở to hết cỡ – “Nói lại lần nữa được không?”

Tôi làm bộ bực dọc: “Không nghe thì thôi. Em đi về đây.”

Tôi vờ đẩy cửa.

Từ Dịch hoảng hốt khóa cửa cái cạch, rồi nghiêng người đè tôi vào cánh cửa xe, cúi xuống hôn đáp trả.

Nụ hôn của anh gấp gáp, tràn đầy khát khao dồn nén bao lâu, như muốn hôn đến nghẹt thở.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Không khí trong xe nóng dần lên, như có thể thiêu cháy tất cả.

Những ảo tưởng từng chỉ xuất hiện trong mơ, giờ phút này… đều thành sự thật.

“Thanh Thanh, anh thích em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-me-khong-soc-em-soc/chuong-8.html.]

“Em biết.”

“Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm một người anh trai tốt cả.”

“Em cũng biết.”

“Thế… em có biết giờ anh hạnh phúc đến mức nào không?”

Anh cầm tay tôi, đặt lên n.g.ự.c mình.

Tim anh đập thình thịch – mạnh mẽ, điên cuồng.

“Anh đã chờ ngày này rất… rất lâu rồi.”

“Thật không?”

Tôi cong môi cười, tay lần xuống từng nút áo vest của anh, từ từ gỡ ra.

“Nếu vui đến vậy, để em kiểm chứng thử xem... vui cỡ nào nha.”

Tôi bị anh ép sát vào cửa kính xe. Hơi thở nóng bỏng của cả hai phả lên mặt kính, đọng thành từng hạt sương nhỏ li ti.

Anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay siết chặt, đan vào nhau không rời.

[Tự nhiên màn hình tắt cái rụp?!]

[Cái quái gì vậy trời, VIP cũng không được xem là sao?!]

[Có link không? Có link thì chia với, tôi sẵn sàng làm mọi thứ luôn á!]

17.

Tôi và Từ Dịch quyết định sẽ thú thật với bố mẹ.

Cùng lắm thì… ăn một trận đòn thôi mà.

Chọn đúng ngày nghỉ, hai đứa gọi bố mẹ ra phòng khách chính.

Tôi với Từ Dịch nắm tay nhau bước ra, đứng ngay trước mặt bố mẹ.

“Bố, mẹ… tụi con đang quen nhau rồi ạ.”

Bố mẹ nhìn hai đứa một cái, rồi lại quay sang nhìn nhau. Sau đó…

Thản nhiên gật đầu: “Ừa.”

“Nói sớm thì bố mẹ đã khỏi phải khổ sở chạy khắp nơi tìm người xem mắt cho thằng anh con rồi.”

Ơ…

Vậy thôi á?

Tôi thấy lạ lắm, liền hỏi: “Bố mẹ, nếu dễ chấp nhận vậy thì sao hồi đầu không gán tụi con với nhau luôn cho rồi?”

“Mẹ nhớ ra rồi!” Mẹ tôi vừa nghe nhắc chuyện cũ đã m.á.u nóng trào dâng: “Hồi tiểu học á, có đứa bạn trêu bảo anh con là chồng nuôi từ bé của con, thế là con đ.ấ.m người ta sưng mặt luôn còn gì! Bố mẹ tưởng con ghét nó lắm cơ!”

Tôi: …

Tôi gãi đầu cười gượng.

Lúc đó còn nhỏ, đâu hiểu “chồng nuôi” nghĩa là gì, cứ tưởng bị vu oan buôn người nên nổi khùng đánh nhau thôi chứ bộ…

Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi tiếp: “Vậy mà bố mẹ lại dễ chấp nhận như không có gì luôn hả?”

“Chứ sao giờ?”

“Không… ít nhất cũng nên bị sốc một chút chứ?”

Bố tôi đẩy gọng kính, điềm nhiên đáp: “Yên tâm, nhà mình rất văn minh, cởi mở.”

Mẹ tôi thì vừa đắp mặt nạ vừa góp lời: “Đúng đó, có gì đâu mà sốc. Nhà mình á hả, dì họ thứ hai của con từng là mẹ kế của ông chú thứ hai, mợ ba thì lại là mối tình đầu của bác hai, anh rể họ con thì từ người thế thân lật lên thành chính thất, toàn chuyện ly kỳ vậy đó.”

[Ối dồi ôi, gia phả nhà này đúng là một bộ phim dài tập luôn rồi.]

[Ủa cho hỏi truyện của bà dì họ thứ hai có bản quyền chưa? Đăng đâu vậy?]

[Tác giả ơi làm ơn mở rộng vũ trụ nhân vật đi, tui thèm drama lắm rồi nè!!!]

Tôi & Từ Dịch: “…”

Ủa, sao giờ tôi mới biết gia đình mình nó… rối ren dữ thần vậy?

Bố tôi như nhớ ra điều gì, cẩn thận hỏi: “À này… Tiểu Dịch, dạo này sức khỏe ổn không con?”

Từ Dịch khựng lại, mặt đỏ bừng tới tận mang tai.

“Thanh Thanh, con nhìn đi, mẹ con giới thiệu bao nhiêu người cho anh con, có ai vừa mắt thằng này đâu?!”

[Ủa thôi chắc vẫn nên đi khám cho chắc ăn?]

[Chứ tối qua mà gọi là “không ổn” thì ai mới ổn nổi nữa trời?]

“Con không sao hết! Khi đó con chỉ bịa ra để trốn xem mắt thôi!”

Dòng chữ hiện đầy màn hình.

[Nam chính đúng là tự đào hố chôn mình xong tự ngã.]

[Nếu ảnh mà “không được” thì thế giới này chắc tuyệt chủng rồi.]

[Tối qua màn hình đen thui không một tiếng động, thất vọng vô cùng!]

Tôi ngồi bên cạnh cười muốn sặc nước mắt.

Từ Dịch lườm tôi một cái đầy oán khí, ánh mắt sâu thẳm, đen sì sì.

Đợi bố mẹ rút lui, anh ôm eo tôi, cúi sát tai thì thầm: “Em cười cái gì? Anh có ‘được’ hay không, em còn không rõ à?”

Tôi cố tình ngẩng mặt, giả bộ chảnh chọe nhìn lên trần nhà: “Làm sao mà biết được?”

“Vậy để anh chứng minh lại lần nữa.”

Từ Dịch bế bổng tôi lên, từng bước từng bước đi thẳng về phòng ngủ trên lầu.

[Ủa ai có ảnh chứng minh không? Chứng minh lẹ đi!]

[Trời ơi đen màn hình nữa rồi đó! Tức á!!!]

[HOÀN]

Loading...