ANH TƯỞNG EM LÀ BẠN GÁI ANH TA - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-30 05:57:53
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 7

 

Đây là ngay mắt bọn họ đấy!

 

Chân cọ thêm mấy cái.

 

nhịn nữa.

 

Đạp mạnh xuống.

 

Lương Diệp đau đến bật một tiếng rên nghẹn, mặt tái xanh.

 

À.

 

Đạp nhầm .

 

 

lấy cớ buồn ngủ, lên lầu nghỉ .

 

Nhân cơ hội đó nhắn tin cho Hoắc Kỳ Bạch.

 

:

 

【Anh tìm cớ rời ngay , lát nữa em sẽ giải thích với !】

 

Anh trả lời.

 

nghĩ Lương Diệp ở đó, chắc cũng xảy chuyện gì.

 

tạm thời thả lỏng .

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

tưởng là mợ, một tiếng “ ”.

 

Rồi Hoắc Kỳ Bạch bước .

 

sốc đến mức đồng t.ử chấn động.

 

“Anh lên đây kiểu gì ?!”

 

Anh trả lời.

 

Trở tay khóa trái cửa phòng.

 

Lúc mới nhận .

 

Hôm nay khí thế của Hoắc Kỳ Bạch đặc biệt u ám.

 

Dù đường nét khuôn mặt vẫn đến mức chê .

 

lúc tâm trạng ngắm.

 

Chỉ mau rời !

 

Tin , đây là vì cho .

 

Hoắc Kỳ Bạch từng bước tiến gần .

 

Khóe môi cong, nhưng đáy mắt hề ý .

 

“Em đang né tránh .”

 

nhỏ giọng:

 

“Dù đây cũng là nhà Lương Diệp, tiện.”

 

Anh bật nhạt một tiếng, đầy mỉa mai.

 

“Thì em cũng sợ.”

 

: ?

 

Thôi .

 

trách .

 

Sớm muộn gì cũng sẽ hiểu cảm giác của thôi.

 

Âm báo tin nhắn vang lên.

 

Thằng ngốc:

 

【Mẹ thấy gì đó , đang lên tìm em, mau bảo !】

 

vội vàng dậy, đẩy ngoài.

 

“Dù thì nhất thời cũng , để em chủ động tìm !”

 

Mười phút .

 

Thằng ngốc:

 

【OK, nguy cơ giải trừ.】

 

Đồ vô dụng.

 

Bạch:

 

【Yên tâm, sẽ em khó xử.】

 

Bạn trai đúng là quá .

 

 

Hoắc Kỳ Bạch đột nhiên công tác xa.

 

Trở nên bận.

 

Tin nhắn gửi buổi sáng,

 

khi đến tối mới trả lời.

 

:【Em rõ với chuyện .】

 

Bạch:【Không cần giải thích, hiểu.】

 

Thật sự quá thấu hiểu.

 

Cũng đúng thôi.

 

cũng xuất từ gia đình chỉ chấp nhận chuyện đó khi kết hôn.

 

Sao hiểu chứ?

 

Chúng đúng là sinh để dành cho !

 

yên tâm.

 

Vùi đầu công việc.

 

Ngẩng đầu lên nữa, là nửa tháng .

 

Tan về nhà, lướt thấy vòng bạn bè của Lương Diệp.

 

Chỉ một tấm ảnh.

 

Bàn tay con gái trắng nõn thon dài, ngón áp út là viên kim cương lấp lánh.

 

Vậy mà cầu hôn thành công !

 

Không lấy một dòng chú thích.

 

Chẳng lẽ đến mức gõ nổi chữ?

 

gọi điện sang.

 

Quả nhiên đầu dây bên là tiếng nức nở đứt quãng.

 

là chẳng gì.

 

im lặng vài giây.

 

“Trần Nhiên chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-tuong-em-la-ban-gai-anh-ta/chuong-7.html.]

 

Lương Diệp :

 

“Cô đang ở cạnh đây, thế?”

 

“Ồ, em tưởng cứu mạng cô .”

 

Im lặng ba giây.

 

Lương Diệp bùng nổ.

 

“Cút !!!”

 

“Là Nhiên Nhiên chủ động cầu hôn !”

 

Bên truyền tới giọng Trần Nhiên đầy tức giận.

 

“Anh thể im mồm !”

 

Lương Diệp lập tức ngoan ngoãn.

 

“Vâng, vợ!”

 

bật .

 

“Chúc hai hạnh phúc nhé, Nhiên Nhiên. Váy cưới để tự tay cho , Lương Diệp trả tiền.”

 

Trần Nhiên cầm lấy điện thoại.

 

“Cảm ơn , Ninh Ninh.”

 

hạ giọng thêm một câu:

 

“Hoắc Kỳ Bạch thật sự trai hơn Lương Diệp nhiều…”

 

“Trần Nhiên!”

 

“Cạch” = một tiếng, cuộc gọi cúp.

 

Lương Diệp đúng là nổi một chút sự thật đó.

 

lắc đầu.

 

Nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

 

Có chút nhớ .

 

Bóng lầu cũng trông giống…

 

Khoan .

 

dụi mắt.

 

Không ai cả.

 

Chắc là hoa mắt thôi.

 

, bước phòng ngủ.

 

 

Đợi đến khi ô cửa kính sát đất tối hẳn ,

 

Hoắc Kỳ Bạch mới dám bước khỏi gốc cây.

 

Anh nghĩ.

 

Mọi chuyện nên kết thúc .

 

Anh cần ngày ngày nơm nớp lo sợ, chờ một bản án khi nào rơi xuống nữa.

 

thì cô cũng tuyên án t.ử cho .

 

Dù là đồng ý cầu hôn, cô từng hỏi ý dù chỉ một .

 

Hoắc Kỳ Bạch tự nhủ với :

 

Đừng ngu nữa.

 

Với cô , chỉ là một cuộc tiêu khiển nhất thời.

 

Còn mơ đến lâu dài ?

 

Ủy khuất cái gì chứ.

 

Đây chẳng là kết cục cuối cùng của “kẻ thứ ba” ?

 

Cũng cần cho cô , những ngày nhớ cô đến mức sắp phát điên.

 

Cũng cần cho cô , đêm nào cũng mơ thấy cô chọn Lương Diệp, còn thì đến t.h.ả.m hại.

 

Lại càng cần cho cô về sớm, là định liều một phen hỏi cô, bằng lòng ở bên .

 

Mình sẽ dọn sạch chướng ngại.

 

Gánh hết lời c.h.ử.i rủa.

 

Đưa cô lên đỉnh cao sự nghiệp.

 

Còn Lương Diệp ư?

 

thì sớm muộn gì cũng đá.

 

Không bằng giúp em một tay.

 

Cùng lắm con cái nhận ba đỡ đầu.

 

mà, thứ rốt cuộc vô nghĩa .

 

Hoắc Kỳ Bạch xoay rời .

 

Lòng nguội lạnh như tro tàn.

 

 

Khoan .

 

Hình như… vẫn còn cơ hội tro tàn bùng cháy .

 

Anh thẫn thờ tới nửa đêm.

 

Cô em họ về nước gửi cho một tấm ảnh.

 

【Anh, hóa bạn của bạn gái ? Em còn định theo đuổi nữa, tiếc thật.】

 

Anh liếc qua một cái.

 

Cả bỗng cứng đờ.

 

Đây Tống Ninh!

 

Ha ha ha.

 

Thì là ngoại tình.

 

là tội thể tha.

 

Ha ha ha ha ha.

 

Dấu nước mắt nơi khóe mắt còn khô,

 

khóe môi Hoắc Kỳ Bạch kìm mà nhếch lên.

 

Anh lái xe thẳng tới căn hộ cao cấp gần công ty của Lương Diệp.

 

Bấm chuông cửa liên tục.

 

Không ai mở.

 

Anh cứ thế bấm mãi.

 

Cuối cùng Lương Diệp cũng mở cửa với vẻ mặt cáu kỉnh.

 

“Ai đấy! Nửa đêm ngủ, bệnh thì chữa!”

 

 

Loading...