Ánh Trăng Ngày Trở Gió - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-06-24 19:01:50
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi, Ôn Thuần, đúng là một kẻ gánh tội thay.
“Vậy thì Tiểu Tô này cũng khá tốt, khá kiên trì, khá… đáng thương.” Mẹ tôi lập tức thay đổi giọng điệu, càng nghĩ càng thấy Tô Duật không tệ, không biết vừa nãy ai là người phỉ báng nặng nề nhất.
“Bố thì không thấy vậy, cái chiêu thuê cô gái kia để kích thích mẹ thằng bé hơi liều lĩnh rồi. Sao không tự mình ra nước ngoài dỗ Thuần Thuần quay về hả?” Bố tôi vẫn kiên trì lập trường của mình, không biết trước hôm nay ai là người phát ra sự ngưỡng mộ chân thành đối với Tô Duật, hận không thể kéo về nhận làm con trai.
Mẹ tôi lườm bố cứng đầu: “Ông cũng không nhìn xem người ta bị con gái ông làm tổn thương đến mức nào. Đứng ở góc độ công bằng mà nói, việc thằng bé có thể đợi Thuần Thuần bốn năm còn tìm cách để con bé quay về thì đã là tình sâu nghĩa nặng lắm rồi.”
Bố tôi vẫn không thèm để ý, mặt đăm chiêu ngồi trên ghế sofa. Mẹ tôi cũng không thèm quan tâm đến ông nữa: “Thuần Thuần à, hôm nay tiếp đãi không được chu đáo. Ngày mai xem Tiểu Tô có thời gian không, gọi thằng bé đến ăn bữa tối nhé.”
Vì những lời giải thích này của tôi mà Tô Duật nhận được đánh giá rất cao từ mẹ tôi, đặc biệt là khí chất ôn nhuận như ngọc, lễ phép trước mặt người lớn của anh khiến mẹ tôi tin chắc anh là một người đàn ông tốt.
Thậm chí còn dặn dò tôi đừng bắt nạt anh nữa, bảo tôi tự lo liệu cho tốt.
“Người nào đó” cũng có được quyền tự do ra vào nhà tôi, tan làm là đến đón tôi đi hẹn hò hoặc ghé nhà tôi ăn ké cơm. Lần nào anh cũng chọn vài món quà đầy tâm ý để tặng, đánh bóng tên tuổi đủ kiểu. Sau khi quan sát chúng tôi một thời gian, bố tôi cũng thay đổi cách nhìn về anh, thuộc dạng mắt nhắm mắt mở rồi.
Ngay khi “người nào đó” đang đắc ý vì mọi chuyện như ý muốn, tôi nhận được tin bạn trai cũ của tôi sắp về nước.
Ôi chao.
Mẹ của Ellis Ansel là người Trung Quốc, lần này anh ấy về nước cùng mẹ. Anh ấy hỏi tôi rằng anh ấy và mẹ anh ấy đã nhiều năm không về nước, liệu tôi có thể ra sân bay đón tiện thể giới thiệu vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng không.
Điều này với tôi đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là Tô Duật, cái hũ giấm này mới là vấn đề.
Do dự một lúc, tôi vẫn nói với Tô Duật đang lái xe. Là người yêu của nhau, sự chân thành là quan trọng nhất. Năm đó tôi bị cốt truyện ảnh hưởng nhưng không hề bị cốt truyện khống chế, sau này tôi hy vọng có thể thành thật với Tô Duật.
Khác với những gì tôi tưởng tượng, Tô Duật không hề tức giận hay ghen tuông, anh nghiêm túc lái xe.
“Khi nào anh ta xuống máy bay?”
Tôi trả lời: “Chiều mai.”
Anh gật đầu.
Một lát sau anh nói: “Ôn Ôn, anh rất vui vì em đã chịu nói cho anh những điều này.
Ngày mai anh sẽ đi cùng em.”
Nhìn nụ cười trên mặt anh, lòng tôi có chút chua xót, chuyện năm đó đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng anh, nên bây giờ nói với anh những chuyện như thế này, anh cũng thấy mãn nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trang-ngay-tro-gio/chuong-14.html.]
Tôi ghé sát lại nhẹ nhàng hôn lên má anh, anh không kịp phòng bị nên chỉ có thể rảnh ra một tay để nắm lấy tay tôi: “Ôn Ôn đừng quậy, ngoan ngoãn ngồi yên, anh vẫn còn đang lái xe đây này.”
“Được thôi!” Tôi vùng ra khỏi tay anh đang nắm lấy tay tôi, trong lòng hừ hừ, bình thường cũng không biết ai quậy ai.
Quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hình như đây không phải đường về nhà.
“Tô Duật, anh muốn đưa em đi đâu vậy?”
Anh quay đầu nhìn tôi một cái, đôi mắt đen như quạ ẩn chứa vẻ thần bí khó lường: “Lát nữa em sẽ biết thôi.”
Xe chạy qua khu Đại học chúng tôi từng học, rồi dừng lại ở khu chung cư nơi chúng tôi từng sống chung.
Hai bên khu chung cư, những cây ngô đồng đã có chút lá vàng úa rơi rụng trên đường. Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá rọi xuống, vài người qua đường thưa thớt. Khung cảnh vừa ấm áp, vừa cô đơn, lại có chút hơi thở cuộc sống, dễ khiến người ta chìm vào hồi ức.
Anh nghiêng người qua giúp tôi tháo dây an toàn, mở cửa xe: “Xuống xe đi, Ôn Thuần tiểu thư.”
Tôi nắm tay anh xuống xe, hoang mang: “Anh… sao lại đưa em đến đây?”
Anh không trả lời, mười ngón tay đan chặt vào tay tôi, rồi cả hai cùng đi đến tổ ấm tình yêu của chúng tôi ngày trước.
Tô Duật mở cửa, tôi bước vào trước. Căn phòng vẫn y hệt như bốn năm trước khi tôi rời đi. Tôi kinh ngạc nhìn từng chút một, từng tấc một, không kìm được nước mắt.
Chiếc bàn ăn nhỏ bằng gỗ nguyên khối do tôi chọn, tôi luôn thích cắm những bông hoa Tô Duật tặng vào chiếc lọ hoa thủy tinh đặt trên đó.
Trên sofa là chiếc gối ôm mà tôi và Tô Duật cùng chọn, phong cách tối giản và thú nhồi bông đáng yêu đặt cạnh nhau tạo nên một thử thách thị giác độc đáo.
Cây lan chi và cây mọng nước nuôi trên bệ cửa sổ vẫn tràn đầy sức sống. Trong tủ quần áo, áo sơ mi trắng thời đại học của Tô Duật và những chiếc váy của tôi đan xen nhau.
Trên giường vẫn là chiếc chăn màu hồng tôi độc đoán chọn. Mỗi lần nhìn Tô Duật với dáng người cao lớn nằm dưới chiếc chăn hồng, tôi lại trêu chọc anh thật ngoan, nhìn anh từ chỗ xấu hổ đến đỏ bừng mặt vùi mình trong chăn, đến cuối cùng lại thản nhiên chấp nhận.
Trong thư phòng, tiểu thuyết ngôn tình của tôi được đặt ở vị trí dễ lấy nhất trên giá sách của anh, tầng trên và tầng dưới chính là những cuốn sách khó hiểu, thâm sâu của anh.
Còn có những khung ảnh rải rác khắp các góc và những bức ảnh dán đầy một mảng tường nhỏ: ảnh tôi hôn anh, anh hôn tôi, nắm tay, tựa vào lòng anh, lúc tôi tức giận, lúc tôi vui vẻ, lúc tôi khóc lóc, lần đầu đi trượt tuyết, và cả khoảnh khắc hôn nhau dưới pháo hoa.
“Anh biết rồi sẽ có một ngày em quay về bên anh, nên tất cả đồ đạc ở đây anh đều giữ gìn cẩn thận.
Anh sợ em quay về sẽ hỏi anh tại sao những thứ này đều biến mất rồi.
Anh đã mua lại nơi này, đôi khi khi cảm thấy khó khăn, anh lại đến đây ở một thời gian, ngửi mùi hương của em trên chăn, nhìn những món đồ trang trí em thích, luôn cảm giác em vẫn còn ở bên cạnh.