Ánh Trăng Ngày Trở Gió - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-06-24 19:01:46
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hôm đó anh cũng chỉ muốn dùng cô ta để kích thích em đồng ý với anh thôi, nhưng anh hối hận rồi. Chi tiết anh sẽ nói cho em từng chút một mà không giấu giếm gì cả, em có muốn nghe không?”
Anh vội vàng lấy ra bản hợp đồng lưu trong điện thoại, một tay khác vẫn giữ chặt vali. Nhưng vốn dĩ cả người anh đã ướt sũng, điện thoại dính đầy nước mưa, khoảnh khắc tiếp theo, điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống đất và trượt ra xa vài bước.
Tôi nhìn sắc mặt trên mặt anh cũng tái đi trong chốc lát theo cú ngã đó.
Thật… đáng thương.
Tôi chậm rãi bước đến nhặt chiếc điện thoại đen đã tắt màn hình trên đất, đưa cho anh: “Đi thôi.”
Anh nắm lấy tay tôi, buồn bã cúi đầu, cả người tỏa ra khí chất trầm buồn, như chú cún con cao một mét tám lăm bị bỏ rơi: “Vẫn là… phải đi sao…”
“Mưa bão thế này, các chuyến bay đều bị hủy rồi, không đi thì ở lại đây qua đêm à?”
“Vậy anh có thể đi cùng…” Anh vẫn chưa phản ứng kịp.
“Gì cơ? Ôn Ôn, em vừa nói gì?” Khoảnh khắc đó anh cứ như được truyền thêm sức sống, ánh mắt cũng sáng lên.
Tôi không vui liếc anh một cái: “Có đi không hả, không đi thì tôi đi đây!”
Tôi không thèm để ý đến anh, tự mình đi trước. Anh kéo vali của tôi, vài bước đã đuổi kịp, muốn nắm lấy tay tôi. Bị tôi hất ra cũng không tức giận, lại nắm lấy.
Đúng là rất đeo bám.
14
Tô Duật bảo trợ lý lái xe chờ ở ngoài sân bay. Giờ đã quá muộn, tôi không định về nhà ngay, vì về đến nơi còn phải giải thích với bố mẹ, thà chọn ngủ tạm một đêm ở khách sạn.
Ai đó cũng muốn bám theo, cứ thế lì lợm ở trong phòng tôi không chịu đi, tìm đủ mọi lý do để câu giờ. Chiêu trò này so với bốn năm trước chẳng có tiến bộ gì, nhưng tôi thì tiến bộ rồi. Hơn nữa, tôi còn chưa xem bằng chứng, cũng chưa tha thứ cho anh, cùng lắm là thấy anh đáng thương nên mới bằng lòng cho anh một cơ hội giải thích.
“Anh còn chưa đi sao?” Tôi khoanh tay nhìn Tô Duật đang toát ra vẻ vui vẻ từ trong ra ngoài.
“Ôn Ôn, anh giúp em kiểm tra lại thiết bị an toàn nhé.”
Tôi hít sâu một hơi, khách sạn năm sao thuộc Tập đoàn họ Tô an toàn hay không, một tổng giám đốc như anh lại không biết sao?
Anh trông có vẻ tiều tụy nhưng lại rất có tinh thần, tuy nhiên tôi đã quá mệt mỏi với những cảm xúc lên xuống thất thường này rồi.
Tôi đi đến kiễng chân nâng mặt anh, với vẻ mặt dịu dàng nhất để đe dọa: “Chẳng phải anh muốn chứng minh mình và Trần Anh không có loại quan hệ đó sao? Cả người anh vẫn còn ướt sũng, mau về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon đi. Nếu ngày mai anh bị cảm sốt, tôi không đợi được anh là tôi đi luôn đấy!”
Lại bổ sung thêm một câu: “Xấu đi rồi tôi cũng không thích nữa đâu.”
Anh dùng bàn tay thon dài của mình che phủ tay tôi đang nâng mặt anh ấy: “Được rồi, anh đi nghỉ trước, Ôn Ôn…”
“Ngày mai dù anh có sốt đến 40 độ cũng sẽ đến, em không được đi đâu đấy!”
Tôi thờ ơ gật đầu.
Anh đi ba bước lại ngoái lại một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trang-ngay-tro-gio/chuong-12.html.]
Trước khi ngủ tôi vẫn còn lăn tăn không biết phải nói với bố mẹ chuyện này thế nào, và có nên quay lại với Tô Duật hay không, rồi cứ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thế nhưng… không ngờ ai đó đã sớm lên kế hoạch rồi, căn bản không cho tôi chút cơ hội nào để hối hận.
Nhìn người đàn ông đứng sẵn ở cửa phòng từ sáng sớm, cười ôn nhuận như ngọc, nếu không phải anh đã thay quần áo, tôi còn nghi ngờ anh đã đợi ở đây cả đêm qua rồi.
“Sao sớm thế…” Hôm nay thời tiết rất đẹp, có nắng ban mai, thật ra tôi muốn ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
“Ôn Ôn ngủ ngon chứ?” Anh thân quen bước đến nắm lấy tay tôi, mặc đồ thường không tạo cảm giác xa cách như vest.
“Anh muốn chứng minh sự trong sạch của anh với bạn gái, đương nhiên phải chuẩn bị sớm một chút.”
Đúng là… mặt dày, tôi trừng mắt nhìn anh: “Ai là bạn gái anh hả!”
Anh dường như biết điểm yếu của tôi nên lại giở trò cũ, thất vọng cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy bị hàng mi dài che khuất: “Thôi được rồi… vẫn chưa phải bạn gái. Vậy thì… bạn gái tương lai?”
“Dù sao thì hồi đó có người còn chưa nói lời chia tay đã một đi không trở lại, anh cũng không đồng ý, nên cũng chẳng biết có còn coi là bạn gái hay không nữa.” Anh cố ý nói nhỏ bên cạnh.
Đúng là biết cách gây chuyện, nói đến mức tôi cũng thấy hơi áy náy.
Tôi khẽ hừ một tiếng: “Xem biểu hiện của anh vậy.”
Ra ngoài hít thở không khí thì không thể rồi. Tô Duật bảo phục vụ mang đến một phần bữa sáng tôi thích, chờ tôi ăn xong thì từ phòng bên cạnh lấy ra một bản hợp đồng.
Lúc này tôi mới biết hóa ra đêm qua anh ngủ ngay phòng bên cạnh tôi.
“Đây là hợp đồng anh và cô ta đã ký, với năm triệu tiền hoa hồng cùng điều kiện là bệnh viện thuộc tập đoàn Tập đoàn họ Tô sẽ chữa trị miễn phí cho mẹ cô ta, để cô ta đóng vai bạn gái của anh. Nhưng Ôn Ôn, ngay cả tay cô ta anh cũng chưa từng nắm.” Tô Duật tủi thân nhìn tôi một cái.
Tôi mỉm cười: “Không tin!”
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh: “Một người họ Tô nào đó có lần từng nói bóng nói gió rằng tôi không phải là lựa chọn duy nhất đâu nhé, còn tiết lộ rằng nếu tôi không chịu thì anh lập tức có ngay một người thay thế khác…”
Thật ra tôi tin mà, nhưng chỉ muốn trêu chọc anh chút thôi.
Vành tai Tô Duật đỏ bừng, khi anh ngượng ngùng căng thẳng thì tai sẽ đỏ ửng lên, anh vội vàng giải thích:
“Cái này… là chiêu trò của Chu Tề Ngộ…”
Đàn anh Chu cũng tham gia sao?
“Tại sao vậy?” Tôi không hiểu.
Anh dường như đã tự mình xây dựng tâm lý một phen, mới nhìn tôi do dự nói ra: “Cậu ấy nói… đàn ông phải giữ thân phận, có như vậy phụ nữ mới trân trọng…”
Tôi suýt thì nghẹn một hơi.
Tôi chuyển đề tài, lại có chút cạn lời: “Vậy nên… anh tìm Trần Anh là vì cái gì? Kích thích tôi sao?”
“Anh biết em không phải vì tiền, nhưng anh không biết em rời đi là vì điều gì. Có lẽ là do lời mẹ anh nói đã kích thích em, hoặc cũng có thể anh đối với em vốn dĩ là có cũng được không có cũng chẳng sao…”