Ánh Trăng Đoạt Mạng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-06-21 04:01:12
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thiệt hả trời! Một kẻ c.h.ế.t nhát hơn cả thỏ đế kia mà cũng dụ được ma quỷ à?”
Yên Như nhìn sâu vào đôi mắt nai mơ màng của Bách Việt đang ló ra từ chăn. Đôi mắt này vô hồn, thậm chí trong tâm cũng thanh bạch, hoàn toàn không hề có chút tạp niệm nào.
Những kẻ như này vô cùng hiếm gặp, đều đã tu hành sắp đắc đạo. Phàm những kẻ như thế này thì ma quỷ gặp đều phải sợ, vậy tại sao anh ta lại thu hút ma quỷ đến?
“Không đúng lắm, kẻ này làm sao ấy nhỉ?”
Yên Như cũng không biết xếp Bách Việt vào thể loại người gì. Dù sao cô cũng chưa từng gặp qua một kẻ kì lạ đến như thế.
"Cô là ai, là người hay ma?”
Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, Bách Việt nhìn Yên Như váy dài trắng chấm đất và áo khoác rộng thùng thình, tóc đen xõa tung thì cũng không chắc cô là người, nếu là người thì cũng chẳng ai lại có phong cách như thế.
"Hỏi thừa, tôi đương nhiên là…người!”
Yên Như tự vả miệng, suýt nữa thì đã ăn nói xà lơ rồi. Quay lại chuyện chính, vì câu nam nữ thụ thụ bất thân nên Yên Như đứng yên giữa cửa mà đưa tay vẫy: "Ra đây, kể chuyện nghe xem nào.”
"Ma nữ đừng hòng giả mạo con người làm hại chúng sinh!”
Không hiểu lúc này Bách Việt lại lấy đâu ra dũng cảm mà cầm bùa tung chăn nhảy xuống giường muốn "thu phục” Yên Như. Yên Như đực mặt thấy rõ, cô nói: "Bà làm thiệt hả bà?”
Bách Việt khựng lại một giây, ma quỷ bây giờ cũng chịu khó cập nhật xu hướng thật, ngay cả mấy câu này mà cũng biết. Nhưng anh cắn răng nói: "Tổ tiên tôi là pháp sư, nên tôi có nghề đó. Nếu cô biết điều thì hãy cút đi, tôi sẽ tha cho cô một mạng.”
Yên Như nghĩ đến cảnh mình phải nửa đêm hôm đạp xe muốn gãy chân đến đây bắt quỷ ma giúp mà giờ còn bị xem là quỷ thì tức đến bật cười, cô nói: "Được thôi, tạm biệt!”
Chỉ chờ mỗi câu này thôi, Yên Như có thể yên tâm về ngủ, lỡ có chuyện gì cũng không ai thắc mắc hay trách cô. Nhưng không ngờ chân cô chạy không nhanh bằng mấy con ma kia. Vừa chạy được mấy bước thì đã nghe Bách Việt "a” với "á”, nói không nên lời phía sau.
Thở dài một cái, Yên Như quay đầu đã nhìn thấy Bách Việt bị con ma kia đè đầu xuống đất, nó còn dùng cái "sọ” của đứa còn lại liên tục đập lên đầu Bách Việt.
Cứ cái đà này thì con ma rất nhanh sẽ có "vũ khí đầu lâu” thứ hai mà thôi.
"Cứu…”
Bách Việt mắt mũi trợn trừng, cố quay đầu về phía này kêu cứu. Ban nãy vốn dĩ anh nghĩ Yên Như là do hai con ma kia giả dạng thành vì không thấy chúng đâu. Nhưng giờ thì anh biết không phải nên mới ra sức kêu cứu.
Yên Như cũng khá là "tốt bụng”, không thể thấy c.h.ế.t không cứu nên mới chạy trở lại. Bách Việt vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì đã phải tắt cả thở vì Yên Như đã đạp cho con ma một cú làm nó ngã nhào luôn trên người anh.
Là ai nói ma quỷ như như bông đâu, mau đến đây cãi tay đôi với Bách Việt nào. Rõ ràng con ma này còn nặng hơn cả người bình thường nữa chứ.
"Được rồi, giúp anh đến đây đã là công đức vô lượng rồi. Tôi phải về ngủ đây, tạm biệt.”
Yên Như phủi tay bỏ đi, nhưng vừa quay lưng thì đột nhiên bị nắm cổ chân.
"Anh…”
Đang định mắng Bách Việt thì cô nhìn thấy là con ma kia nắm chứ không phải Bách Việt. Thế là cô lại thẳng chân giẫm một cú nữa lên lưng con ma.
Không biết con ma có sao không chứ Bách Việt sắp đi chầu ông bà ông vải rồi.
May mà lần này Yên Như có vẻ tức giận thật sự. Cô vừa giẫm xong thì đã lôi con ma lên và ấn vào tường.
"Mày giỡn mặt với bà à? Không thể làm việc giờ hành chính à, ai mượn mày tăng ca?”
Yên Như dùng quỷ lực trên lòng bàn tay, siết cổ con ma. Vốn dĩ bọn này chỉ xứng tầm tép riu, chẳng qua là Yên Như không tiện xuất đầu lộ diện nên mới vờn với chúng. Nếu mà cô sống thật với chất thì bọn này cô có mà xử lí lần cả chục đứa ấy.
Chưa qua mấy giây, con ma kia đã "chết hẳn”.
Mà lúc này Bách Việt lại hét lên một tiếng: "Cẩn thận!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trang-doat-mang/chuong-7.html.]
Yên Như quay đầu, thấy con ma còn lại đang dùng cái đầu của nó chuẩn bị đánh Yên Như. Bứt đầu ra lúc nào chẳng biết, lúc này nó là cái xác không đầu đang dùng tay nắm đầu mình định đánh Yên Như.
Bọn này đúng là lì đòn, vô tri hết sức.
Yên Như lại đưa tay định bóp cổ nhưng phát hiện không có cổ để nắm. Tình thế gấp gáp, cô lại dùng chân đạp một phát khiến con ma kia văng ra ngoài.
Nó rơi cái đầu mà lại không nhìn thấy nên quơ quàng tìm. Còn cái đầu nhìn thấy nhưng cứ lăn long lóc mãi cũng chẳng với tới thân, một cảnh tượng hết sức là kinh dị.
Bách Việt lúc này đã ngoài sức tưởng tượng, anh đang trốn vào một góc nôn thóc nôn tháo.
Yên Như ghét nhất là phải cúi người, cô đi tới hai bước, mở ra quỷ nhãn nhìn con ma kia. Chỉ trong vài giây, quỷ nhãn đã nghiền nát cả thân xác lẫn linh …hồn của chúng.
Khoan đã, Yên Như lúc này mới để ý, bọn chúng chỉ có thân xác được chấp vá lại từ đống tro hỏa thiêu, hoàn toàn không có linh hồn.
Từ xưa đến nay chỉ đã từng thấy linh hồn ma quỷ hóa thành, hay xác sống trỗi dậy, chưa từng nghe thấy một đống tro cốt trở lại được hình người mà không có linh hồn bao giờ.
Chuyện này tưởng chừng như đơn giản là vì ánh trăng ma quỷ kia chiếu vào, nhưng thực chất là cả một âm mưu to lớn phía sau. Chỉ là không biết kẻ nào là kẻ chủ mưu, và mục đích thực sự của chúng là gì.
Nhưng dù cho mục đích cuối cùng là gì thì Yên Như cũng không nghĩ nó tốt lành cả.
Vốn dĩ chỉ định nhập thế để báo đại thù năm xưa rồi lẳng lặng tan biến. Nhưng xem ra thế gian của hiện tại đã không còn được thái bình, hành trình báo thù có vẻ không dễ dàng gì rồi, nhất là cô lại nhập vào cái xác với đầy rẫy chuyện như thế này.
Thấy Bách Việt đột nhiên ôm cổ thở dốc, Yên Như chưa kịp thu quỷ nhãn đã quay lại nhìn. Đúng lúc này, Bách Việt vừa vặn chạm vào quỷ nhãn của Yên Như, anh kinh hãi lùi lại phía sau.
Dù chỉ trong vài giây, Yên Như đã kịp thu lại quỷ nhãn nhưng Bách Việt vẫn cảm thấy giống như có một thứ gì đó mạnh mẽ đ.â.m vào người mình. Ngoài cảm giác nhất thời ấy, anh chẳng cảm thấy gì khác nữa.
Mà Yên Như cũng thoáng giật mình, thân thể của Bách Việt không thể nào thanh sạch tới như thế được, ngay cả quỷ nhãn của cô cũng không khiến anh hề hấn gì.
Lúc này Bách Việt mới nhìn rõ Yên Như, anh lắp bắp nói: "Cô…cô có phải là cô gái giữ đền không?”
“Không sai! Ma quỷ xổng ra lộng hành, nên tôi đi bắt lại.”
Nhìn mấy con ma nằm trên đất, đây đâu giống như là đi bắt trong miệng của Yên Như. Có vẻ Yên Như cũng nhận ra, cô nói: "Nhưng mà khó dạy quá nên g.i.ế.c luôn rồi.”
Bách Việt miễn cưỡng gật đầu.
Lúc này dường như động tĩnh lớn quá nên bà chủ nhà nghỉ đã đang lên cầu thang lên lầu. Bách Việt vội nhìn hai xác con ma rồi nói: "Làm sao bây giờ?”
Nói rồi anh vội lau miệng, khẩn trương bò lại xác ma muốn “giấu” đi. Yên Như bật cười, cô đưa tay ra bóp vào không trung, hai cái xác nhanh chóng tan thành một nắm tro tàn trước sự ngỡ ngàng của Bách Việt.
"Chúng cũng chỉ là nắm tro tàn sống lại, như thế là quá đủ rồi.”
Thấy bà chủ nhà nghỉ đã lên tới, Bách Việt còn phủi phủi đống tro nằm trên sàn nhà giống hệt như kẻ trộm…
"Chuyện gì đây, cậu thuê phòng có bao nhiêu một đêm là làm hỏng cánh cửa gỗ quý giá của tôi thế này…”
Bà chủ nhà chưa nói xong thì nhìn thấy Yên Như giống như "u hồn thiếu nữ” đứng trước mặt thì ngẩng ra một lúc rồi nói: "Cô gái này…từ đâu ra vậy?”
Trong lúc bối rối, Yên Như đành phải dùng quỷ thuật thay đổi kí ức của bà chủ nhà nghỉ, cô nói: "Cô nhớ nhầm rồi đúng không, cháu vào lúc ban chiều với…tình nhân. Đúng lúc gặp chồng cháu đang đi công tác và cũng nghỉ ở phòng bên cạnh.”
Yên Như vừa nói vừa trưng ra bộ mặt này kia mà rụt rè chỉ sang phòng bên cạnh. Bà chủ nhà lúc này như bừng tỉnh đại ngộ, bà ta vỗ đùi nói: "À, thì ra là quánh ghen à? Thế tên tình nhân kia đâu rồi, cậu ta không ra nói gì à, lại để cho cô bị chồng đánh tới xù đầu thế kia?”
Bách Việt nhìn lại thì thấy đầu tóc Yên Như cũng hơi bù xù thật, chắc do lúc nãy bị ma nắm đầu.
Bà chủ nhà nghỉ vừa nói vừa toang đi vào phòng xem "gian phu” thì Yên Như lùi ngược lại chắn ngang cửa phòng, cô sợ sệt nói: "Anh ấy là…”
Bà chủ nhà lúc này cũng biết mình hơi tò mò quá nên nói: "Được rồi, hai cô cậu cứ nhanh giải quyết chuyện riêng cho xong đi rồi xuống dưới đền cánh cửa cho tôi. Tôi sẽ quan sát đó, nếu lỡ có xảy ra xung đột gì tôi sẽ báo cảnh sát bắt mấy cô cậu vào đồn hết.”
Thở phào nhẹ nhõm. Đúng là bắt ma không đáng sợ bằng bị "bắt gian tận giường” thế này mà.
Bà chủ nhà nghỉ vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Rõ là trai xinh gái đẹp. Chồng đẹp trai như thế mà cô ta còn đi ngoại tình, không hiểu nghĩ gì nữa. Hay là anh chồng kia bị *** nhỉ?”
Trí tưởng tượng của hội bà tám lúc nào cũng phong phú hết. Mà Bách Việt ấm ức vô cùng, anh nhìn Yên Như với vẻ oán hận nhưng cô chỉ nhún vai tỏ vẻ vô tội. Tình thế cấp bách mà, nghĩ ra được như thế đã là rất "con người” rồi. Nhưng mà kịch bản này của cô bình như hơi bị "con người” quá thì phải...