Anh trai tôi là phản diện không có được tình yêu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-04-13 02:41:58
Lượt xem: 1,047
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Trong nhà bỗng dưng có thêm một đứa trẻ.
Anh tôi cũng không còn thời gian để buồn rầu nữa.
Lo làm thủ tục nhận nuôi, đổi tên, bận rộn đến mức vui không tả.
Ban đầu cậu bé tên là Trần Khóc.
Anh tôi nhíu mày: "Cái tên quái gì vậy, cha mẹ nào lại đặt tên con như thế?"
Anh phẩy tay: "Theo họ anh, gọi là Lục Trọng Vũ. Nghe hay hơn nhiều."
Đổi tên xong còn dẫn cả nhà đi ăn một bữa lớn.
Kết quả là Lục Trọng Vũ ăn được vài miếng liền nói no rồi, không ăn nổi nữa.
Tôi lập tức nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy thương cảm.
Bởi vì trước đây trong nhà tôi.
Mèo chó bị bệnh không ăn được cơm,
Anh tôi sẽ cầm thìa ép chúng ăn từng miếng.
Vừa ép vừa lẩm bẩm: "Đủ chưa con? Không nói tức là chưa đủ, vậy ăn thêm chút nữa nhé."
Lặp lại như thế vài lần, con ch.ó vốn hay giành ăn nhất nhà cũng trở nên biết điều hơn.
Cứ đến giờ ăn là chạy còn nhanh hơn ai hết. Tất nhiên không phải chạy đến chỗ đồ ăn, mà là chạy trốn, tìm chỗ nấp.
Sợ anh tôi lại dùng chiêu "bàn tay sắt vô tình".
Quả nhiên.
Nghe thấy "ăn không nổi nữa", anh tôi như bị bật công tắc.
Cứng rắn đòi nhân viên phục vụ mang thìa ra.
Ép Lục Trọng Vũ ăn thêm nửa đĩa bò bít tết.
Lục Trọng Vũ: "……"
Tối đến, anh tôi cũng không còn thời gian ôm ảnh chụp chung với nữ chính mà khóc thầm nữa.
Vì ngoài việc kiểm tra bài tập của tôi,
Còn phải dạy bổ túc thêm cho Lục Trọng Vũ.
Lên cấp 3, đề bài càng lúc càng khó.
Tôi thì đầu óc chẳng đủ dùng.
Môn vật lý từng vinh dự đạt 33 điểm.
Vậy mà còn mặt dày giữ chức lớp phó môn vật lý.
Thầy giáo vật lý từng khéo léo khuyên tôi nên nhường chức.
Để người có năng lực hơn đảm nhiệm.
Tôi giả vờ không hiểu.
Dù sao thu bài tập về, tôi còn có thể chép.
Nhà cũng từng tính thuê gia sư.
Nhưng anh tôi chê hết.
"Anh mày tốt nghiệp tiến sĩ song bằng của Hoa Thanh, ai có thể quyền uy bằng anh?"
Thế là ban ngày anh đi làm.
Ban đêm lại kèm chúng tôi đến tận mười một, mười hai giờ.
Mệt đến ngã ra ngủ.
Ảnh nữ chính bị đặt ở góc bàn, phủ đầy bụi.
Thuốc ngủ cũng bị cất kỹ trong ngăn kéo.
Nhìn dáng ngủ của anh, tôi cười thỏa mãn.
Nữ chính thì sao, tôi có sức và có chiêu!
12.
Điều bất ngờ là, Lục Trọng Vũ rất thông minh.
Dù là kiến thức khó hiểu đến đâu, gần như học một lần là hiểu.
Chẳng bao lâu, cậu ấy đã đuổi kịp tiến độ của tôi.
Tôi ôm đầu cậu ấy, bất mãn: "Vì sao chứ, bất công, ông trời ơi, chia cho tôi tí đi."
Lục Trọng Vũ mặt không cảm xúc tiếp tục làm bài.
Không bị giọng nói oán than của tôi làm phiền.
Anh tôi đẩy cửa vào mang trái cây cho tụi tôi.
Trước khi đi còn ôm đầu mỗi đứa định hôn một cái.
Tất nhiên bị Lục Trọng Vũ né đi.
Anh tôi làm vẻ mặt tổn thương: "Lại chê anh."
Lục Trọng Vũ dừng bút lại một chút.
Do dự cúi đầu xuống, đưa lại gần: "Sờ."
Anh tôi vui mừng.
Giống như chơi với mèo chó vậy.
Ôm chặt cậu ấy vò đầu tơi tả.
Sau khi rời đi với vẻ hài lòng,
Lục Trọng Vũ nhìn mái tóc rối như tổ quạ trong gương, thở dài một tiếng.
"Tìm cách dỗ anh ấy nhiều vào, tôi chia tiền tiêu vặt cho cậu."
Tôi đưa tay sửa lại tóc giúp cậu ấy.
Cậu ấy định né bản năng. Nhưng không biết nghĩ gì mà cố gắng chịu đựng.
"Tôi nghi anh tôi bị trầm cảm rồi."
Lục Trọng Vũ trợn mắt.
Nhưng sau đó lại nghi ngờ.
"Ôi dào, cậu đừng nhìn anh ấy ngày nào cũng vui vẻ, toàn giả vờ cả đấy. Anh tôi giỏi đóng kịch lắm. Thật ra đợi chúng ta đi học, anh ấy lén trốn một mình khóc, khóc thảm lắm luôn. Vì thất tình đó, người con gái anh ấy yêu gần hai mươi năm, lại đi lấy người anh ấy ghét nhất. Anh ấy tỏ tình cả trăm lần! Hoa, nhẫn kim cương, du thuyền sang trọng, cô gái kia vẫn kiên quyết: không phải người đó thì không lấy. Người đó lại còn nghèo nữa, thử hỏi ai mà không sụp đổ. Tôi thật sự không hiểu nổi." Nói đến cao trào, tôi nhảy lên bàn ngồi xổm, giật phăng vở bài tập trên tay Lục Trọng Vũ: "Còn nhỏ mà không có tí m.á.u tám chuyện nào à? Tôi không hiểu nổi, anh tôi vừa tốt bụng, vừa đẹp trai, lại giàu có, sao cô ta không chịu lấy anh ấy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trai-toi-la-phan-dien-khong-co-duoc-tinh-yeu/chuong-3.html.]
Ngoài cửa vang lên tiếng anh tôi kích động và uất ức: "Chính xác!"
Cuối cùng tôi kết luận: "Trừ phi cô ta bị điên rồi."
Anh tôi chịu không nổi nữa, đá văng cửa ra: "Nói bậy!"
Tôi trừng mắt: "Lại nghe lén! Đồ tiểu nhân. Hơn nữa, con nít nói chuyện, người lớn xen vô làm gì?"
Anh tôi nhào lên định bịt miệng tôi, tôi giơ tay phản kháng, kéo tóc anh.
Cả hai vật nhau một trận.
Trong góc ít ai để ý, Lục Trọng Vũ lặng lẽ nhặt vở bài bị dẫm dưới đất lên.
Thở dài thật sâu.
13.
Từ khi có Lục Trọng Vũ, công việc nhà của anh tôi giảm đi đáng kể.
Theo lời anh tôi: "Thằng bé biết quan sát rất tốt."
Cát mèo đến lúc phải thay, không cần ai nhắc, cậu ấy đeo khẩu trang cầm xẻng đi dọn.
Cây trong phòng sắp c.h.ế.t cũng được cậu ấy chăm lại tươi tốt.
Cậu ấy còn thích trồng hoa. Chỉ tiếc là bị mèo phá hết.
Vậy mà cũng không giận. Cậu chỉ bình tĩnh ngồi xuống ôm mèo đi chỗ khác.
Kiên nhẫn dọn đất vương vãi trên sàn.
"Đúng là nhà có bình dầu đổ mà cũng chẳng thèm dựng." Anh tôi đẩy đầu tôi.
Tôi khinh khỉnh: "Thì mua chai mới thôi."
Anh tôi: "…Đồ phá của."
Tôi và Lục Trọng Vũ học cùng khối nhưng khác lớp.
Tối nào cậu ấy cũng làm xong bài rồi đến cửa lớp tôi đợi.
Con trai đang tuổi lớn, người cao gầy. Đứng ở cửa lớp với ánh mắt lạnh nhạt, rất nổi bật.
Cả lớp tôi nhìn qua, mắt lấp lánh: "Oa ai thế, đẹp trai quá, đến tìm ai vậy?"
Tôi đứng dậy giữa ánh mắt ghen tị của mọi người, đi tới một cách đầy kiêu ngạo.
Túi sách vứt ra trước, Lục Trọng Vũ đỡ gọn.
Tôi tiến lại gần, kiễng chân, vòng tay qua cổ cậu ấy: "Đi thôi."
Phía sau ồn ào lên: "Đến tìm Lục Trọng Tuyết à?"
"Nghe nói là anh em đó."
"Nói vớ vẩn, nhìn chẳng giống tí nào, chắc là em trai rồi."
"Cơ mà không thể phủ nhận, hai người cũng đẹp đôi ghê."
Tôi không tỏ vẻ gì, nhưng đầu thì ngẩng cao, trong lòng thì sướng âm ỉ.
"Em trai, nhóc con."
Tôi gọi nhỏ cậu ấy.
Lục Trọng Vũ: "Ừ."
Tôi: "Cúi xuống một chút đi, sao cao dữ vậy, tôi kiễng chân mỏi quá."
Lục Trọng Vũ: "……"
Ai ngờ vừa ra khỏi tòa nhà, cậu ấy gỡ tay tôi ra khỏi cổ. Đeo túi chéo, bước thẳng về phía trước.
Tôi bĩu môi: "Xí, dài chân thì giỏi lắm à?"
Lục Trọng Vũ nghe thấy, nghiêng đầu một chút. Bước chân cũng chậm lại. Tôi hài lòng, lại khoác tay lên cổ cậu ấy.
Lục Trọng Vũ cau mày, mím môi,
Dường như đang suy nghĩ gì đó.
Giây sau, cậu ấy nhét vạt áo vào tay tôi.
Tôi trừng mắt: "Chỉ cho vạt áo thôi à? Kẹo kéo quá, tôi muốn nắm tay cơ!"
Lục Trọng Vũ lông mi run nhẹ: "Không được."
"Tại sao không được?" Tôi hỏi tiếp.
Cậu ấy không nói nữa.
Còn nhét tay vào túi luôn.
Xí.
Giữ cho ai chứ.
Ai thèm.
Bỗng tôi nhớ ra: "Ê, cậu có coi video đó chưa? Em trai mang thư tình giả lên lớp đưa cho chị gái, kiểu làm chị gái nở mày nở mặt ấy."
Tôi thúc cậu ấy bằng khuỷu tay: "Cậu cũng làm thế cho tôi đi, dạo này tôi tụt hạng độ hot trong lớp rồi."
"Không."
"Thôi khỏi, cũng không trông mong gì cậu, để tôi nhờ em trai bạn thân đưa."
Lần này thì hay, Lục Trọng Vũ mím môi,
Ngay cả vạt áo cũng không cho tôi cầm nữa, giật lại, một mình đi thẳng.
Tôi: "……"
"Gì nữa vậy, em trai à……"
Về đến nhà.
Anh tôi đã ngồi ở bàn ăn.
"Về đúng lúc, hôm nay dì Trương làm món sườn chua ngọt mà tụi em thích nhất."
Tôi nghe xong, hai mắt sáng rỡ, lao đến gắp một miếng cho vào miệng.
Kết quả bị phỏng đến kêu oai oái.
Anh tôi quýnh lên, chạy lại gần: "Thấy chưa, lại hấp tấp, đã dặn bao lần rồi, nhổ ra nhanh!"
Tay Lục Trọng Vũ còn nhanh hơn cả anh tôi.
Tôi há miệng nhổ ngay vào tay cậu ấy.
"Em trai à, cậu cũng chẳng sợ dơ nhỉ?"
Tôi như phát hiện châu lục mới.
Anh tôi kéo cổ tôi lại, như xách mèo: "Mau đi súc miệng nước lạnh đi."