Chương 9
 
Vũ Đình nhớ , ngày bé cô  thích ăn đùi gà chiên giòn, nên lúc nào cũng mơ  ở trong nhà hàng, để thích ăn thì ăn  mất tiền mua nữa.
 
Ý  đang  về cô đó hả, lời  vu vơ của một đứa nhỏ mà  cũng tin , cô    chút cảm động, cô  nghĩ  để tâm đến mấy thứ trẻ con của cô như .
 
Lên đến phòng, đủ các món ngon bày   bàn,  kéo ghế cho cô  xuống,    ngay bên cạnh cô, giờ  thì nên ăn trưa chứ   ăn sáng nữa .
 
Cầm chiếc bát  múc một bát canh gà, đặt thìa  bát  đem đặt  mặt cô. 
 
“Em ăn thử , ngày bé em ăn với  luôn miệng , mê món canh gà mà  nhà  ” 
 
Cô cầm bát lên, đưa thìa  miệng nếm thử,  ngon và ngọt, cô cảm thấy   cố gắng gợi nhớ  kí ức cho cô, Vũ Đình thật  trừng phạt  thêm một chút, ai bảo  hành hạ cô suốt một tháng qua chứ.
 
“Ngon lắm,     thứ về hồi nhỏ của em ?” 
 
Ánh mắt   buồn,  vẻ cô  khiến  thất vọng  đấy, dám bắt nạt cô , cô ăn miếng là  trả miếng. 
 
“Em thật  nhớ gì hả” 
 
“Không, em  nhớ  quen , nhưng em  nhớ bản   cắn  môi một  bé” 
 
“, đó chính là ”
 
 “Vậy tại    bỏ ,  thèm   gặp em,  hứa với  hôm  em mang đồ cho  xem ” 
 
Cô giận dỗi ,  thấy nét mặt cô  dịu , mới bắt đầu giải thích. 
 
“Anh mổ tim xong, dưỡng bệnh mất 1 năm ở bên nước ngoài,  đó về tìm em thì em  lên  thành phố, ông em cũng theo gia đình em ,   cố tìm thêm tin tức mà  ”
 
Anh dừng  đôi chút, thấy cô vẫn đang chăm chú lắng ,  mới tiếp tục.
 
 “Anh chỉ là mới gần đây điều tra  em,  em  công ty    vui,  gặp  em để  chuyện” 
 
Cô vội đưa tay và cản   tiếp, cô nghi ngờ  .
 
 “Anh  là  nhận  em gần đây, cụ thể là khi nào” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-that-dang-so-ma/chuong-9.html.]
Anh đưa tay lên đầu gãi nhẹ, ngại ngùng . 
 
“Một tháng ” 
 
Vũ Đình  vụt dậy, giận giữ bước về phía cửa, Lục Tử Sâm đuổi theo ôm cô từ phía .
 
 “Bỏ ,   nhận  em 1 tháng , mà còn mỗi ngày trêu chọc em,  khiến em  trầm cảm đó, bỏ em  mau” 
 
Ôm ghì lấy cô,  để cô bỏ ,  mới . 
 
“Anh chỉ là đang giận em thôi, vì em  nhận  ,  mỗi  gọi em lên văn phòng, đều cố ý để một món đồ chơi em yêu thích hồi nhỏ lên bàn. Vậy mà em cũng chẳng phản ứng gì,    cố gắng đó,  kiếm chuyện là cũng chỉ để gặp riêng em” 
 
“Anh gọi  ngoài gặp riêng em cũng  mà,  cần  kiếm chuyện chứ”
 
 “Anh đòi hẹn gặp riêng,  chắc em chịu gặp  ?”
 
 Được    đúng, cô chắc chắn sẽ tìm cách từ chối, hoặc nếu   nhắn gọi cô sẽ nghĩ là  gạ tình. 
 
Cô đúng là  cãi , vì đó chính là tính cách của cô.
 
“Anh cũng   khiến em  trầm cảm chứ, nhưng  nào em cũng  qua món đồ,    thêm biểu hiện gì khác,  hôm qua mới liều một phen   với em, chỉ là chẳng may sự việc …” 
 
Nhắc đến sự việc tối qua, đúng là  chút ngại ngùng,  với cô  hôn , khoan  cưỡng hôn cô chứ nhỉ.
 
 “ hôm qua rõ ràng là   cưỡng hôn em, em   tình nguyện chứ” 
 
“Anh  là do   kiềm chế,   là vì   tình cảm với em, em  tin  ?” 
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
 
Hả,  đang tỏ tình với cô hả, cô nên  gì bây giờ, cái  cũng nhanh quá , cô   chuẩn  gì cả, cô luống cuống    gì.
 
“Em  cần trả lời  ngay, nhưng   chúng  từ từ bồi dưỡng”
 
Vũ Đình gật đầu đồng ý với , cả hai   bàn ăn,   với một tư cách mới, cô tự tin hơn đôi chút, dù  cả hai cũng đồng ý tìm hiểu , cô nghĩ  nên  rõ với  một  điều kiện.
 
 “Em  trong thời gian ,    bắt nạt em nữa, cũng   thể hiện quá nhiều về việc hai chúng   gì đó, còn nữa    cưỡng hôn em như hôm qua” 
 
“Anh đồng ý với em”  
 
Anh vội tán thành, còn  quên múc thêm cho cô một bát canh nữa, cô vui vẻ đỡ lấy ăn ngon lành, nhớ   đang giữ mấy món đồ chơi hồi bé của cô, hôm nào cô  lấy hết về mới .