Ánh sáng của riêng em - Chương 6: Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:22:27
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-Ngoại truyện 1-
Khi đến bệnh viện khám thai, bác sĩ thông báo rằng tôi đang mang thai đôi. Tôi xoa bụng mỉm cười, giơ ngón cái ra hiệu với Sở Diệu đang đứng ở một bên.
“Lợi hại nha”
Vậy mà tôi lại thấy anh nở nụ cười qua loa, tôi thắc mắc và có chút tức giận trước thái độ ấy của anh.
“Đây thực sự là con của anh.”
Bác sĩ nhìn chúng tôi một cách nghi ngờ, ngập ngừng nói.
“Tôi biết mà.” - Sở Diệu có chút hoảng, vội vàng tiến tới nắm chặt lấy tay của tôi để thể hiện sự chân thành.
Mang thai cũng giống như đến kỳ k.inh ng.uyệt vậy, tâm trạng ít nhiều có phần thay đổi.
“Vậy sao nhìn anh lại không thấy có chút vui vẻ nào thế?”
“Anh cảm thấy nếu như em mang thai đôi thì sẽ gấp đôi sự vất vả mệt nhọc.”
Vẻ mặt đau khổ của Sở Diệu tựa như chính anh mới là người đang mang thai vậy.
Bác sĩ vừa nghe được lời giải thích của anh thì không nhịn được mà cười mấy tiếng.
Sự ngọt ngào tràn ngập trong tâm trí tôi rồi. Bụng tôi chưa có nhô cao mấy nhưng tôi không khỏi cảm thấy phấn khích khi nghĩ đến hai sinh linh nhỏ bé đang trong cơ thể mình.
Ngày tổ chức hôn lễ, họ hàng quây quần bên nhau, vừa uống rượu mừng vừa bàn đến chuyện hai đứa nhỏ. Vì ngại ngùng nên tôi chỉ cười mà không trả lời.
Đêm tân hôn, tôi nằm dài trên giường còn anh thì ngồi đếm hồng bao.
Bỗng dưng anh ấy nói với tôi: “Vợ à, em muốn thì có thể sinh con, không muốn cũng không sao, không cần phải lo lắng người khác nói gì, anh luôn đứng phía trước bảo vệ em.”
Tôi ngừng chơi điện thoại rồi nhìn anh một cách nghiêm túc.
“Nhưng mà em muốn sinh hai đứa nhỏ, sinh đôi là tốt nhất, chỉ đau một lần mà thôi.”
Anh thay đổi tư thế, nhìn tôi rồi lộ ra nụ cười bí ẩn, thì thầm nói: “Vậy anh… tranh thủ…?”
Anh vội vàng đặt đống hồng bao lên bàn rồi chạy đi tắm lần thứ hai. Sau khi tắm xong cũng không hỏi tôi một tiếng mà trực tiếp tắt đèn luôn.
Tôi chỉ nghe thấy những âm thanh rất nhỏ. Anh đến gần, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi.
“Anh thế này cũng quá vội vàng rồi.”
“Vì để đáp ứng nguyện vọng của em mà.”
Đến nỗi trong tuần trăng mật của chúng tôi, anh ấy đã thực sự “làm” việc rất chăm chỉ. Kể từ khi tôi được xác nhận là mang thai, anh ấy đối xử với thai phụ là tôi đây rất thận trọng.
Anh ấy đã thực hiện rất nhiều chiến lược, còn đặc biệt làm thành một quyển sổ nhỏ, ghi đầy đủ các biện pháp phòng ngừa khác nhau.
Khi vừa bước ra khỏi bệnh viện không lâu, tôi vào một cửa hàng tiện lợi, mua một que kem ốc quế và một que khoai tây chiên cay. Chỉ mới cắn được một miếng thì đồ trên tay đã bị cướp mất.
Tôi bày ra vẻ mặt đáng thương nói: “Em chỉ ăn một miếng cuối cùng thôi, tuyệt đối không ăn thêm.”
Tôi biết anh ấy không thể cưỡng lại vẻ mặt này của mình, lưỡng lự vài giây rồi đưa cho tôi.
Vì tôi chỉ cắn một miếng mà đã hết nửa que kem ốc quế nên ánh mắt anh nhìn tôi càng gắt gao hơn.
-Ngoại truyện 2-
Khi tôi mang thai đến tháng thứ 6, mới sáng sớm tôi đã thu dọn đồ đạc để về nhà bố mẹ đẻ.
Mẹ chồng thì đang ở trong bếp làm bữa sáng bổ dưỡng cho tôi còn bố chồng thì ra ngoài mua trái cây.
“Vợ yêu à, những thứ này em không cần nữa sao?”
Tôi đang gấp quần áo mà Sở Diệu không cho tôi làm việc gì hết, anh lấy quần áo từ trên tay tôi.
Tôi lắc đầu, ngồi trên giường đung đưa chân: “Em định về nhà bố mẹ ở vài ngày.”
Sở Diệu hoảng sợ, anh còn chưa kịp nói gì thì mẹ Sở đi ngang qua nghe thấy vậy liền bước vào phòng.
“Ngưng Ngưng, thằng bé lại chọc giận con à?” - Mẹ Sở vừa bước vào đã nhìn Sở Diệu bằng ánh mắt lạnh lùng.
Không có nha, nhưng tôi có chút ngượng ngùng khi nói ra điều này.
Sở Diệu đang cố nhớ lại những gì anh ấy đã nói hoặc cử chỉ ánh mắt nào đã khiến tôi có cảm xúc không tốt này.
Sau một hồi suy nghĩ, anh cau mày nhỏ giọng nói với tôi: “Có phải đêm qua anh làm đau em rồi đúng không?”
Sở Diệu còn chưa kịp dứt câu thì mẹ Sở đã tát cho anh một cái.
Mẹ vừa đánh vừa nói: “Cái này mà mày cũng không nhịn được.”
“Mày không biết thương con thì cũng phải biết thương vợ mày chứ.”
“Ngưng Ngưng bụng đã to vậy rồi mà mày còn bắt con bé cùng mày…” - Nói đến đây thì mẹ Sở dừng lại, nhưng bàn tay vẫn đánh xuống. Tôi bèn đi tới ngăn mẹ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-cua-rieng-em/chuong-6-ngoai-truyen.html.]
“Ngưng Ngưng, con đang mang thai không tiện động thủ, để mẹ thay con dạy dỗ nó.”
Sở Diệu bị đánh đến choáng váng, anh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang tôi.
Tôi nắm tay mẹ Sở, giải thích: “Mẹ à, không phải như vậy đâu, anh ấy không bắt nạt con đâu.”
Sở Diệu cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng: “Mẹ à, tối qua khi con mát xa chân cho cô ấy có lẽ đã hơi quá tay thôi.”
Hóa ra ý anh là chỉ việc này, nhưng mà tính tôi cũng đâu đến mức đó, tính cách của tôi đâu đến mức như bạo chúa vậy chứ.
Mẹ Sở nghe thấy vậy thì liền ra khỏi phòng.
Bắp chân tôi bị phù nghiêm trọng nên Sở Diệu mỗi ngày đều xoa bóp chân cho tôi. Có lẽ là tối qua vừa đúng lúc hai bảo bảo đạp bụng tôi mà thôi.
Anh ấy lại tưởng mình đã làm đau tôi. Thấy tôi không nói gì, anh nghĩ rằng tôi đang đau lòng vì anh: “Thế tại sao em lại muốn về nhà mẹ vợ vậy?”
Tôi ngập ngừng hồi lâu.
Dù gì cũng là vợ chồng với nhau, cũng không cần phải xấu hổ khi nhắc đến chuyện đó.
“Gần đây anh luôn thích cọ vào người em, em sợ anh không nhịn được…”
Sở Diệu thở ra, trái tim đang troe lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Vậy là em muốn tránh mặt anh?” - Sở Diệu thở dài bất lực.
Chẳng lẽ lại không phải sao?
“Em giúp anh hạ hỏa mà.” - Tôi nói.
Anh cất chỗ quần áo tôi đã gấp gọn vào tủ.
“Tuần trước em đến bệnh viện khám thai, bác sĩ nói em phải kiểm soát chế độ ăn uống của mình. Con càng lớn thì khi em sinh con càng đau. Khi anh kìm cặp chế độ ăn uống của em, nghe em phàn nàn anh mấy lần, nói rằng anh không yêu em.”
“Em cảm giác đây không phải là biểu hiện của tình yêu mà giống như đang làm nũng hơn.”
Cách lý giải này của tôi chắc không sai nhỉ.
Sở Diệu mím môi: “Vậy lần sau anh sẽ đổi sang cách khác.”
Tôi mỉm cười.
-Ngoại truyện 3-
Tôi đang ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, hai bảo bối nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi.
“Mama, công chúa bạch tuyết xinh đẹp quá đi.” - Giọng nói trong trẻo của con trai vang lên.
Thằng bé muốn mua một con gấu bông cho em gái mình, cố tình kiểm tra xem con bé có thích không.
Con gái nắm tay tôi, vừa khịt mũi vừa lẩm bẩm: “Không đẹp chút nào cả.”
Hai đứa nhỏ này vẫn đang ch.iến tr.anh lạnh với nhau.
Nguyên do là vì trong bữa trưa, em gái muốn ngồi cùng anh trai, thằng bé cố ý trêu trọc em gái liền tỏ ra không thích, thế là hai đứa bắt đầu cãi nhau.
Tôi liếc nhìn trái phải, anh trai miệng cứng nhưng trong lại mềm lòng, chỉ là không quá chủ động.
Còn đứa em gái thì có chút bướng bỉnh.
Anh trai chủ động làm hòa, thấy em gái ngủ dậy thì iền chủ động bật phim hoạt hình công chúa cho em nhưng lại không chủ động nói chuyện.
Là người ở giữa, tôi đương nhiên biết hết mọi chuyện.
Tôi thì thầm vào tai con gái: “Anh trai vừa nói với mẹ là muốn mua tặng con gấu bông hình công chúa bạch tuyết.”
Mắt con bé liền sáng lên: “Thật sao ạ?”
Tôi giật đầu.
Sở Diệu tan lfm về nhà, còn đem về hai hộp dâu tây. Tôi bảo hai đứa nhỏ đi rửa.
“Nhà hàng và bánh kem em đều đã đặt trước hết rồi.” - Tôi nhìn theo hai bóng hình nhỏ đang ở trong bếp.
Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của hai đứa nhỏ.
Sở Diệu ôm lấy tôi: “Khiến bảo bảo lớn nhà chúng ta vất vả rồi.” - Anh nhéo mũi tôi.
Tôi tựa cằm vào n.g.ự.c anh, ánh mắt ngước lên nhìn anh.
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình yêu của tôi, anh không nhịn được mà cúi xuống hôn tôi.
Không ngờ rằng lại bị hai đứa nhỏ nhìn thấy, trên tay hai đứa còn đang cầm những quả dâu tây đỏ mọng, mỗi tay một quả.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, hai đôi bàn tay nhỏ bé hơi cong lên che mắt lại, còn nhỏ giọng thì thầm: “Baba sao lại thích hôn mama đến như vậy nhỉ.”
“Bởi vì mama rất yêu baba.”
Ò— Không phải nên là baba rất yêu mama sao!