Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ánh sáng của riêng em - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:22:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

(13)

Bữa ăn ở nhà hàng hải sản chỉ có thể dời lịch sang ngày khác, vì ngay hôm sau bố mẹ tôi đột nhiên đến thăm.

Vốn dĩ họ chỉ là đến thăm tôi mà tôi, không ngờ tới là hai bên gia đình cứ vậy mà gặp mặt.

Ngồi trên bàn ăn tại nhà hàng, không khí giữa mọi người có vẻ rất xa cách. Tôi không biết nên nói gì để hòa giải không khí ngượng ngùng này.

Người phục vụ đem thức ăn lên vài lần, trên bàn đã ngập tràn các món ăn rồi.

Tôi đứng dậy, nở nụ cười rạng rỡ, cùng lúc đó đá nhẹ vào chân Sở Diệu một cái. Anh ấy vậy mà không hiểu ý tôi, tôi cắn cắn môi rồi liếc nhìn anh.

Đúng lúc tôi định mở miệng nói chuyện thì mẹ tôi và mẹ Sở Diệu dường như đột nhiên mở được cánh cửa ngăn cách, đầu tiên họ nắm tay nhau, sua đó cười vui vẻ rồi bắt đầu trò chuyện.

Hai người bố thì hành động tương đối buồn tẻ, chạm ly rượu với nhau một cái rồi bắt đầu chủ đề của mình.

Đây đâu phải là biểu hiện của việc không thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện chứ!

Tôi và Sở Diệu gần như tàng hình trước khung cảnh này.

“Tình huống gì vậy, mọi người quen thuộc với nhau từ khi nào thế?” - Tôi không chịu tỏ ra yếu kém mà thì thầm hỏi Sở Diệu.

Anh ấy gắp thức ăn một cách lơ đễnh, thản nhiên nói: “Thông gia với nhau thì đương nhiên phải thân thuộc rồi.”

Tôi thực sự rất nghi ngờ rằng cuộc gặp mặt này là do anh ấy sắp xếp.

“Anh nói đi, có phải anh đã lên kế hoạch này sau lưng em đúng không?”

Anh ấy lập tức tỏ ra vô tội, giơ hai tay lên, tỏ vẻ chân thành: “Thật sự không liên quan gì đến anh.”

Tạm tin anh ấy vậy.

Tối hôm đó tôi và mẹ cùng nhau ngủ.

Tôi bóng gió hỏi mẹ từ khi nào lại thân thiết với bố mẹ Sở Diệu như vậy.

Mặc dù ở chung một tiểu khu nhưng bình thường tôi không thấy họ giao tiếp gì với nhau cả.

“Con lúc đó trong mắt chỉ toàn là Sở Diệu, còn có tâm tư quan tâm đến chuyện này à.” - Mẹ tôi cố ý trêu trọc, nhưng cũng không có ý trách tôi.

“Làm gì đến mức như vậy chứ ạ.” - Trên trán tôi chắc chắn có khắc một chữ “Hiếu”.

“Ngưng Ngưng à, hai đứa con ở bên nhau từ khi nào vậy?”

Tôi không biết tại sao tự nhiên mẹ lại hỏi tôi câu này.

“Chúng con cũng mới yêu nhau được một thời gian gần đây thôi.”

“Muộn vậy sao?” - Mẹ tôi có vẻ không ngờ đến chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-cua-rieng-em/chuong-5.html.]

“Còn là con chủ động tỏ tình nữa cơ.” - Tôi nghĩ sau này tôi có thể tự tin nói ra điều này mà không hề do dự gì.

Mẹ tôi chỉ cười mà không hề khen tôi như tôi đang tưởng tượng.

“Nói cho con biết một chuyện, hồi hai đứa học năm hai, một hôm thằng bé đột nhiên đến nhà chúng ta, nói rằng bố mẹ có yên tâm để thằng bé chăm sóc, ở bên cạnh con suốt đời về sau hay không.”

Đại học năm hai, chính là khi anh ấy mua căn nhà này.

“Mẹ hỏi Sở Diệu có phải đã cầu hôn con rồi không, thằng bé nói hai đứa còn chưa ở bên nhau, mẹ với bố con nhìn nhau, không hiểu thằng bé muốn làm gì nữa.”

Nghĩ lại thì, tôi nghĩ rằng tôi biết lí do vì sao anh ấy làm như vậy.

“Có lẽ là anh ấy muốn tỏ tình với con.”

Tôi xâu chuỗi lại sự việc, hôm đó Sở Diệu từ nhà tôi về đến trường học, anh ấy đã mời tôi đi ăn tối. Bữa đó anh ấy uống rất nhiều rượu, tôi lại không hề biết anh làm vậy là để tăng lòng dũng cảm của mình.

Suy cho cùng, anh ấy là nam thần trong lòng tôi, là một người luôn tỏa ra ánh sáng.

Anh ấy tự chuốc say mình, nhưng cuối cùng lại không nói ra câu nói đó.

“Mẹ à, vậy lúc đó mẹ đã trả lời như thế nào ạ?”

“Đương nhiên là đồng ý rồi. Thằng bé Sở Diệu này mẹ và bố con đều rất coi trọng đấy. Đừng nghĩ mẹ với bố con ngày ngày bận rộn với công việc mà không biết gì, ai thật lòng với con bố mẹ chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay.”

Cũng có thể là do không ai yêu thương tôi hơn bố mẹ.

Có lẽ bố mẹ đã nhìn ra được tình cảm mà anh dành cho tôi thông qua hành động và ánh mắt của anh.

Tôi ôm lấy cánh tay của mẹ, giống như tôi hay làm khi còn nhỏ.

Sáng hôm sau, khi mọi người đang cùng nhau ăn sáng thì tôi nghiêm túc nói: “Chú, dì” “Bố, mẹ”

“Hay là mọi người ở lại thêm một hôm nữa đi, để bàn chuyện kết hôn của con và Sở Diệu.”

Sở Diệu đang ăn cháo suýt chút nữa thì sặc. Anh cau mày, vẻ mặt có chút ủy khuất: “Sao em lại cướp lời của anh nữa vậy?”

Bố mẹ hai bên còn chưa kịp phản ứng đã vì câu này mà cười vui vẻ.

Tôi và Sở Diệu chưa ở bên nhau được bao lâu, nhưng tôi cho rằng những người yêu nhau sẽ luôn dùng một cách thức đặc biệt nào đó để yêu đối phương.

Anh ấy đã lên kế hoạch cho tương lai, và trong đó bao gồm cả tôi. Cho dù tôi có nhìn thế giới này như thế nào, anh ấy vẫn luôn ở bên tôi.

Và tình yêu thầm kín của tôi dường như ẩn mình trong hình bóng của anh, muốn anh biết nhưng lại không muốn anh dính líu gì đến nó.

Khoảnh khắc bước ra khỏi Cục Dân chính, hai đứa tôi đều nhìn chằm chằm vào giấy đăng ký kết hôn hồi lâu.

“Chúc mừng anh nha Sở tiên sinh, anh có vợ rồi.”

“Xin chào, bà xã của anh!”

-Hoàn chính văn-

Loading...