Ánh sáng của riêng em - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:22:23
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(10)
Tôi ngại ngùng khi đối diện trực tiếp với khuôn mặt anh, bàn tay mò mẫm chạm vào công tắc cạnh giường, cạch một tiếng, phòng ngủ lập tức trở nên tối tăm.
Cửa sổ đang khép hờ, gió từ bên ngoài tràn vào lay động tấm rèm, không khí trở nên càng lúc càng nóng bức.
Tôi không kịp thích ứng mà động đậy thân thể.
Sở Diệu rất nhạy cảm nên đã nhận ra động tác của tôi.
Bàn tay đang định bật công tắc lên liền dừng lại, anh lấy hai tay đặt ở hai bên đầu tôi, đôi mắt anh dán chặt vào tôi.
“Em có nghĩ quá nhanh rồi không?”
Hỏi xong, anh ngại ngùng mà cười lên một tiếng.
Tôi không dám mở mắt, môi mím chặt.
Thời gian trôi qua hồi lâu, tôi đang định chuẩn bị lắc đầu bày tỏ ý của mình thì liền cảm thấy sức nặng đang đè lên người chuyển sang một bên, tôi có chút hoảng mà ngồi xuống.
Còn không biết xấu hổ mà hỏi: “Sao anh không tiếp tục?”
Vừa dứt lời, tôi ngượng ngùng lấy tay che mặt.
Sở Diệu chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay của tôi.
Anh cố tình thì thầm với giọng điệu trêu trọc: “Bạn học Tiểu Chu, sao trước đây anh không phát hiện ra em to gan như vậy nhỉ?”
Không hề nha, nếu tôi có thể to gan bằng một phần mười hiện tại thì đã không đợi đến 7 năm mới tỏ tình, lại còn block anh.
“Tiểu Chu đã vượt qua kỳ vọng rồi nha!”
Một hồi sau, Sở Diệu quần áo chỉnh tề bật đèn trong phòng lên.
“Em ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm.”
Tôi ngơ luôn.
“Anh không ngủ ở đây sao?”
“Anh sẽ ngủ bên phòng dành cho khách.”
Mặc dù anh rất ân cần, quan tâm đến bạn gái, còn nhường phòng ngủ chính cho tôi nhưng tôi luôn cảm thấy bất an.
“Nếu không thì để em…”
Tôi định nói là để tôi ngủ ở phòng dành cho khách.
“Từ lúc em bước chân vào căn phòng này thì em đã là chủ nhân của nó rồi, đừng cảm thấy lo lắng hay coi đây là gánh nặng gì.”
Dường như anh biết tôi định nói cái gì.
Tôi mỉm cười, nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng rồi đi theo sau anh ấy.
Dựa vào lời anh ấy mới nói, tôi bắt đầu không kiêng nể gì cả, người dựa vào khung cửa, tôi khoanh tay trước mặt rồi buột miệng nói đùa: “Sở Diệu, anh có phải là không được không?”
Tôi nghĩ không người đàn ông nào có thể nhịn được trước câu nói này.
Nhưng anh lại lặng lẽ mà nhẫn nhịn: “Đến lúc đó em đừng khóc là được!”
Tôi đóng cửa phòng lại.
Cách một cánh cửa, tôi như nghe được tiếng cười của anh ấy.
Tôi nằm dài trên giường, chuẩn bị tìm lại số wechat cũ của anh để kết bạn.
Không ngờ anh ấy cũng đã block tôi nên phải đợi anh đồng ý kết bạn.
Tôi nhập vào dòng tin nhắn giới thiệu khi thêm bạn mới: [Anh zai nhỏ, có cần người nói chuyện cùng lúc đêm khuya không?]
Không đến vài giây sau, anh trả lời tin nhắn, nhưng không đồng ý kết bạn.
[Thu phí như thế nào?]
Tôi bật cười thành tiếng, anh cũng biết phối hợp với tôi ghê.
Tôi buông điện thoại xuống.
Nửa đêm hôm đó sấm sét ầm ầm, mưa to như trút nước. Tôi bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì một luồng ánh sáng chớp qua.
Tôi nỗ lực nhắm mắt lại, muốn tiếp tục ngủ thì phát hiện có người mở cửa phòng ngủ.
Tôi nheo mắt nhìn trong bóng tối.
Sở Diệu ôm gối đang bước đến gần tôi.
Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, anh là đang muốn làm gì đây.
Tôi không thể ngủ được nữa rồi.
Đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng sấm sét.
Tôi vẫn nằm bất động trên giường, chỉ hé một khe nhỏ để nhìn ra bên ngoài.
Anh ấy sợ đến nỗi toàn thân đang run lên. Anh chậm rãi đến gần tôi, cẩn thận vén một góc chăn lên.
Một làn gió mát đột ngột ập đến bên cạnh tôi.
Tôi chợt ngồi dậy, một suy nghĩ tinh quái bỗng trỗi dậy trong tôi.
“Ai đó?” - Tôi cố tình hét lớn.
Sở Diệu hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Mẹ ơi, sao em đột nhiên tỉnh lại vậy.”
Tôi đưa tay bật đèn lên, chỉ thấy anh bĩu môi ngồi một bên, vẻ mặt còn có chút ấm ức.
“Anh sợ sấm sét sao?”
Sở Diệu đương nhiên không chịu thừa nhận, nhìn tôi với ánh mắt ngạo mạn. Tuy nhiên ông trời không phụ lòng người, lại một hồi sấm sét ập tới như đại bác.
Tôi nhìn cơ thể anh ấy run rẩy theo từng lần sấm vang, cơ thể nhỏ bé này của tôi cuối cùng vẫn phải gồng lên để trấn an anh.
Tôi ôm lấy anh, vỗ lưng rồi thì thầm dỗ dành: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Đầu anh tựa vào bên vai tôi. Anh nhỏ giọng nói: “Bố mẹ anh muốn đến gặp con dâu.”
(11)
Vậy nên tôi trực tiếp thức trắng đêm.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà bằng đôi mắt to tròn của mình với một quầng thâm xanh xám dưới mí mắt.
Sở Diệu một tay đỡ đầu, một tay vuốt tóc tôi an ủi.
Giọng nói anh đầy dịu dàng: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Thiên đạo luân hồi…
Tôi chua chát cụp mắt xuống rồi nhìn về phía anh: “Sao anh không nói sớm cho em biết?”
Tôi cảm thấy bối rối và có chút tức giận.
“Đã quen thuộc nhau như vậy rồi mà, sao em còn cảm thấy khẩn trương như vậy.”- Anh nói như đây là việc nhẹ nhàng.
Lại nói về quen thuộc.
Khi tôi còn đi học, mẹ tôi còn không biết nấu ăn cho lắm, tôi cảm thấy bản thân thừa hưởng gen này từ mẹ, tự học nấu ăn không thành công nên tôi thường ăn đồ thừa tối hôm trước.
Nhà tôi và Sở Diệu ở cùng một tầng nhưng khác tòa nhà, hai tòa lại gần nhau, hơn nữa bếp lại đối diện nhau nên mỗi lần nhà anh ấy bắt đầu nấu nướng, tôi đều ngửi thấy mùi thơm rồi vào bếp giả vờ làm này làm kia.
“Bạn học tiểu Chu đã ăn cơm chưa?”
Sở Diệu luôn thích nằm ở bên cửa sổ, mỉm cười nói chuyện với tôi.
Lúc đầu anh ấy hay gọi tôi qua ăn cơm, tôi có chút căng thẳng và chưa quen. Ăn thêm hai bữa nữa, tôi vẫn thấy xấu hổ nên đã mang thức ăn từ nhà sang.
“Ngày mai cậu muốn ăn cái này à?”
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi tự mang đồ ăn đến, anh ấy đã hiểu lầm ý tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-cua-rieng-em/chuong-4.html.]
Tôi chợt thấy xấu hổ rồi luôn miệng giải thích: “Không phải, tôi không thể cứ thế ăn miễn phí được.”
Bây giờ nghĩ lại, hồi đó mỗi khi tôi qua nhà Sở Diệu ăn cơm, trên bàn đều đầy ắp những món mà tôi thích ăn.
Hôm nay trời có chút nóng, bố mẹ Sở Diệu ngồi tàu điện đến, khoảng 10h5p sẽ đến nơi. Tôi vì quá hồi hộp nên đã đợi ở ga tàu từ lúc 9h30.
Trong xe tôi liên tục xoa tay, bàn tay đổ từng lớp mồ hôi.
Nhìn thấy vậy, anh liền nắm lấy tay tôi trấn an. Không biết qua bao lâu, Sở Diệu cất tiếng gọi giữa dòng người khiến tôi phải nhìn về phía đó.
Bố mẹ của anh đang tới.
Tôi bước xuống xe đón tiếp họ.
Khi họ nhìn thấy tôi thì biểu tình rất phấn khích.
“Con chào chú và dì ạ.” - Tôi vươn tay định cầm đồ mà họ mang theo.
“Để cho hai bố con nó xách đi.” - Dì thuận tay đưa hành lý cho Sở Diệu đang đứng bên cạnh rồi kéo tôi đến bên mình.
Tôi và dì ngồi ở hàng ghế sau, dì cứ nắm tay tôi mãi.
“Em đã nói con dâu nhà chúng ta nhất định là Ngưng Ngưng mà, lúc đó anh còn bảo nói nói câu này sớm quá.” - Dì luôn miệng mắng chú đang ngồi ở ghế phụ.
Tôi có chút bối rối, Sở Diệu nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy ánh mắt của tôi bèn giải thích: “Lần đầu tiên em đến nhà anh ăn cơm, bố mẹ anh đã nói đùa vậy đấy.”
Tôi tỏ thái độ đã hiểu ra mọi chuyện. Tôi nói mà, sao lần thứ hai Sở Diệu không ở phòng bếp gọi tôi mà trực tiếp dẫn bố mẹ đến trước cửa nhà tôi gọi tôi qua ăn cơm. Lần đó là lúc tôi cảm thấy hoảng sợ nhất.
Sau khi nói chuyện được vài câu, tôi thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi bên nghĩ muốn ăn ở bên ngoài, đỡ bị lộ tài nghệ nấu nướng vi diệu của tôi.
“Bữa trưa chúng ta ăn ở nhà hàng đi, bây giờ trực tiếp đến nhà hàng nhé ạ?” - Tôi đến gần ghế lái, nhẹ nhàng hỏi Sở Diệu.
“Mẹ anh sẽ xuống bếp, đồ nấu ăn anh đã đặt sẵn trên mạng hết rồi, đồ sẽ sớm được giao tới.” - Sở Diệu mỉm cười.
Anh đã chuẩn bị từ lúc nào vậy?
Dì kéo kéo tay tôi, tỏ vẻ muốn nói gì đó. Tôi bèn kề đến gần bên dì.
“Con thích ăn gì thằng bé đều biết hết đó!”
“Con đừng nghĩ thằng bé nhát gan lại để con phải tỏ tình trước. Khi đó, nó còn không biết xấu hổ mà dõng dạc đứng trước mặt chúng ta nói lớn rằng sau này người nó lấy về nhất định là con.”
(12)
Tôi và dì cùng nhau đứng trong phòng bếp.
Tôi vo sạch gạo rồi thêm nước, đến hỏi dì: “Dì à, thêm nước như vậy đã đủ chưa?”
Dì liếc nhìn một cái rồi mỉm cười gật đầu. Điều duy nhất tôi có thể tự hào có lẽ là cắm cơm:)))
Tôi nhìn trái nhìn phải, nhìn chỗ thức ăn Sở Diệu mua, quả thực đều là những thứ tôi thích ăn.
Tôi nhớ anh ấy thích ăn tôm.
“Sở Diệu, anh có muốn đi mua chút tôm không?” - Tôi ở trong bếp nói vọng ra ngoài.
Sở Diệu cau mày nhìn khiến tôi bối rối.
“Thằng bé không ăn tôm.” - Dì vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi nhớ rõ là anh ấy thích ăn tôm, hay là quên mua?
“Con có nhớ lần đó dì làm cơm, dì đã thêm chút tôm vào nhân sủi cảo, con ăn vào bị dị ứng, khắp người nổi đầy mẩn đỏ.”
Những việc xảy ra khi tôi ở bên cạnh anh tất nhiên đều nhớ kỹ.
Dì nấu ăn rất giỏi, tôm không hề có mùi tanh, hơn nữa dì cũng không biết tôi bị dị ứng hải sản. Tôi ăn một miếng thì mới phát hiện có tôm, nhổ ra thì rất mất lịch sự nên đã nghĩ ăn một miếng có lẽ sẽ không vấn đề gì.
Anh ấy còn nói tôi ăn tôm rồi liền biến thành một con tôm nhỏ.
Mặt đỏ như đầu tôm.
Nụ cười của dì dần dịu đi, bà liếc nhìn Sở Diệu ngồi ở phòng khách.”
“Kể từ đó thằng bé đã không động đến hải sản nữa.”
Tôi sửng sốt, anh ấy là vì tôi.
Căn bếp rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
Tâm trạng chán nản của tôi rất nhanh liền bị dì phát hiện, dì tắt chảo dầu đang sôi trên bếp, nói với tôi: “Ngưng Ngưng, con đừng quá coi trọng việc này. Cũng đừng vì điều đó mà tạo áp lực cho bản thân. Thằng nhóc đó rất cứng đầu.”
“Nhưng nó đã vì con mà bỏ đi nhiều thứ bản thân mình thích.”
Rất nhiều cảnh tượng như vụt qua trước mắt tôi, tôi tự trách bản thân mình quá ngu ngốc. Khi điền nguyện vọng đại học, nhờ vào sự nỗ lực của mình, cuối cùng tôi cũng đạt được thành tích ngang bằng với anh ấy. Nhưng vì chuyên ngành học mà tôi nghĩ chúng tôi sẽ không học cùng một trường.
Sau đó vào ngày nhập học, tôi đã gặp anh ở cổng trường đại học, anh nói mình không trúng nguyện vọng 1, trường mà tôi học là nguyện vọng 2 của anh ấy.
Tôi đã tin.
Khi chúng tôi chơi trò thật hay thách, để không bị hỏi về bí mật trong lòng, tôi đã chọn thử thách.
Tôi phải thêm được wechat của chàng trai đầu tiên đi ngang qua và nói rằng tôi đã phải lòng người đó.
Thật trớ trêu, người đầu tiên đi qua lại chính là bạn cùng phòng ký túc xá của Sở Diệu.
Lúc đó tôi còn có chút vui mừng, vì tôi thực sự không biết nói chuyện gì với người lạ vào lúc đó.
Tối hôm ấy, anh ta rất chủ động mà nhắn tin cho tôi rất lâu, cuối cùng tôi cảm thấy có chút phiền phức liền trực tiếp block.
Những lời anh ta nói khiến tôi không hiểu cái gì hết.
Sau đó Sở Diệu mới cho tôi biết, người cùng tôi nói chuyện từ đầu đến cuối đều là anh ấy.
Vì anh ấy muốn tôi biết rõ rằng bạn cùng phòng anh ấy là một tay chơi chính hiệu, cho dù có phải bêu xấu bạn cũng phải để cho tôi biết chuyện này.
Vì lý do ấy mà anh đã tặng cho bạn cùng phòng một bộ mô hình để đổi lấy cơ hội này, tôi nhớ rằng anh đã mất nhiều thời gian đi mấy nước mới có thể mua được nó.
……..
Ăn xong, chú và dì liền đi nghỉ ngơi.
Tôi và Sở Diệu ngồi xem phim ở sofa.
Tôi nhìn chằm chằm vào tivi, tay thì cầm hoa quả đưa lên miệng. Sở Diệu lấy đồ ăn trên tay tôi rồi ra hiệu rằng tôi không thể ăn thêm nữa. Anh ấy là bạn trai mà ân cần như một người bố vậy.
“Đi ngủ thôi.” - Anh ấy ôm tôi trong lòng một chút rồi buông ra, dường như đã đoán được tâm trạng của tôi nên an ủi.
Tôi không nói gì, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi tìm chiếc khăn mặt khi trước mang tới, nhưng mò mẫm hồi lâu cũng không tìm thấy. Bỗng nhiên có người nhẹ nhàng lau mặt cho tôi.
Tôi ngước nhìn, là Sở Diệu.
“Chuyện gì đang xảy ra trong cái đầu bé nhỏ của em vậy?” - Anh chạm ngón trỏ vào trán tôi.
Tôi sững sờ một chút rồi nói đùa: “Chú và dì không phải đã đặt vé lúc sáng mai sao, em đang tính đặt bàn ở nhà hàng hải sản.”
Nói xong tôi còn nhướn lông mày với anh, tỏ ý muốn được biểu dương.
“Vậy em liền đứng một bên bóc tôm cho anh sao?” - Anh nở nụ cười nhưng giọng nói lại rất khô khan.
“Đương nhiên rồi, em là người bóc tôm chuyên nghiệp số 1……” - Tôi vỗ n.g.ự.c ngạo nghễ.
Sắc mặt anh lạnh xuống, không nói gì nữa.
“Anh không tin em à?” - Tôi đương nhiên đang bốc phét rồi, người dị ứng hải sản lại là chuyên gia bóc tôm sao nổi.
Tôi đại khái đoán được anh đang nghĩ gì bèn chủ động ôm anh rồi giải thích: “Không phải là anh rất lâu rồi không ăn sao, em muốn anh được ăn món mình thích. Thế nào, bạn gái anh cũng được đó chứ?”
Cuối cùng anh cũng mỉm cười.
“Anh và bố mẹ vừa ăn vừa nhìn em đáng thương chảy nước miếng vì không được ăn hay sao.”
Tôi chui ra khỏi lòng anh, hừ một tiếng rồi về phòng mình.
Từ trước tới nay, tôi luôn chìm đắm trong đau khổ vì tình yêu thầm kín của bản thân, lại bỏ lỡ ánh sáng mà anh ấy đã giành cho tôi.
Trước khi đi ngủ, tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn.
[Anh yên tâm, sau này em sẽ chiều chuộng anh.]