Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ánh sáng của riêng em - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:22:21
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

(7)

Tôi sao mà biết được trong bức thư tình đó viết cái gì chứ.

Đó không phải là tôi viết.

Nghĩ lại chuyện này, tôi còn có chút nói không nên lời.

Sự việc là như này.

Đầu mùa đông năm lớp 11, tôi mê mẩn một cuốn tiểu thuyết. Mỗi ngày vào thời gian nghỉ giữa giờ, tôi đều trốn giáo viên để đọc.

“Tập hai đâu?” - Về đến ký túc xá, tôi cầm tập một của quyển tiểu thuyết mà ngồi trên giường của bạn cùng phòng, cười ngờ nghệch như một con ngốc.

Cô bạn cùng phòng cầm quyển truyện tập một giấu dưới gối, nhưng không hề đưa quyển tập hai cho tôi mượn.

Tôi chớp mắt liền nhìn ra sự quỷ quái trong ánh mắt của cô ấy.

“Truyện đọc có hay không?” - Cô ấy hỏi tôi.

Tôi gật đầu trong sự lưỡng lữ rồi lùi lại về phía sau.

Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi, cắn cắn môi dưới: “Cậu giúp mình một việc được không?”

“Mình là một công dân tốt thiện lương.” - Tôi chỉnh lại thái độ của mình.

“Việc nhỏ thôi.” - Cô ấy đột nhiên đến gần rồi thì thầm vào tai tôi - “Một chuyện rất rất nhỏ.”

Sau khi cô ấy nói xong thì liền đỏ hết cả mặt.

Tôi lo lắng mà rút cánh tay đang bị cô ấy nắm ra.

Nhưng loại tâm thái nửa vời này quả thực giống như cực hình vậy. Điểm mấu chốt của cuốn tiểu thuyết đều nằm ở phần sau, tôi thừa nhận rằng bản thân là người không thể cưỡng lại sự cám dỗ.

“Chuyện gì?”

“Cậu giúp mình gửi bức thư tình này tới một đàn anh học lớp 12 nhé.”

Tôi nghĩ trong lòng, đây cũng chẳng phải chuyện gì to lớn, khi mà cô ấy còn chưa nói muốn gửi cho ai thì tôi đã đồng ý một cách rất hào phóng.

“Mình biết cậu là người tuyệt vời nhất mà!” - Cô ấy lấy từ trong ngăn sâu nhất của balo ra một chiếc phong bì màu hồng, trên đó còn vẽ một trái tim nhỏ, - “Thiệu Thâm, lớp 12 khối 12.”

Thiệu Thâm không những đẹp trai mà học cũng rất giỏi. 5 mét xung quanh anh ta hệt như tu la tràng, nếu như có bất kỳ cô gái nào đến gần, tin tức sẽ được truyền tai nhau cực kỳ chi tiết, đôi khi còn khoa trương đến mức học sinh nam cũng không tha.

Anh ta như vậy có người thích cũng là chuyện thường tình.

“Cậu chắc chắn chứ?” - Tôi có chút hoài nghi về bản thân, cũng không muốn mình trở thành đề tài bàn tán của người khác.

Thôi được rồi, tại cô ấy gật đầu như giã tỏi vậy.

Tôi đương nhiên sẽ không tự mình ra tay rồi, chuyện này khi tôi còn chưa nhận được bức thư đó thì đã nghĩ ra đối sách rồi. Tôi sẽ giao nhiệm vụ này cho Sở Diệu, cậu ấy chính là người thích hợp nhất.

Thế là bạn cùng phòng cầm quyển tiểu thuyết tập 1 đó, còn tôi thì cầm bức thư tình.

Tôi tìm đến Sở Diệu, cậu ấy học ban tự nhiên, vừa hay cậu ấy hay cùng nam sinh lớp 12 khối 12 chơi bóng rổ, chắc cũng cho tôi chút thể diện mà giúp đỡ chuyện này nhỉ.

“Cậu có thể giúp tôi chuyện này được không?” - Tôi đứng trước cửa lớp cậu ấy, có chút xấu hổ trong lòng, khi đối mặt với cậu ấy tôi luôn tỏ ra vẻ rụt rè e thẹn.

Sở Diệu cũng không mở miệng, cậu lười biếng mà dựa vào khung cửa. Tôi rất ít khi chủ động đi tìm cậu ấy chứ đừng nói là nhờ vả chuyện gì.

Mấy nam sinh ngồi ở trong bắt đầu ồn ào, phát ra đủ loại tiếng động lạ. Những ánh mắt và âm thanh họ phát ra khiến tôi cảm thấy rất ngại ngùng.

Sở Diệu hất cằm về phía tôi.

Tôi hít một hơi thật dài rồi từ trong cặp lấy ra bức thư tình, dùng tốc độ nhanh nhất để nói: “Giúp tôi đưa bức thư này cho đàn anh Thiệu Thâm lớp 12 khối 12 nhé.”

Dừng lại giây lát, trước khi rời đi tôi lịch sự nói câu cảm ơn, còn thuận tiện nhắc nhở 1 câu: “ Không cho phép cậu đọc trộm đâu đấy.”

Về việc tại sao lúc ấy tôi lại chắc chắn cậu ấy sẽ giúp tôi việc này thì, chính là chắc chắn như vậy đấy.

Sau đó, cậu ấy đến tìm tôi để đòi thù lao.

Đó là vào tiết cuối của giờ tự học buổi tối, tôi đang lén đọc tiểu thuyết. Bình thường thì giáo viên sẽ không lên lớp, bạn cùng bàn thì sẽ giúp tôi canh gác xung quanh. Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, mới đầu tôi cũng không để ý tới, mãi cho tới khi bạn cùng bàn lay lay cánh tay tôi.

“Sở Diệu tìm cậu.”

Tôi giật mình, còn tưởng là giáo viên đến, liền vội vàng giấu quyển truyện đi, nhìn chằm chằm vào cuốn bài tập không rõ tên ở trước mặt.

Cậu ấy tìm tôi?

Tôi nhìn về phía cửa lớp, không có ai mà.

“Cậu ấy gửi tin nhắn cho mình, bảo mình nhắc cậu trả lời tin nhắn của cậu ấy.”

Tôi kinh ngạc a lên một tiếng.

Từ khi nào mà cậu ấy lại có phương thức liên lạc của bạn cùng bàn tôi vậy.

Tôi nhìn cô bạn rồi cười ngượng ngùng rồi xem tin nhắn.

[Cuối tuần này mời tôi ăn cơm đi.]

[Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.]

Câu cuối còn mang theo chút độc đoán.

(😎

(Từ giờ mình đổi xưng hô sang anh-em ha)

Bây giờ nghĩ lại, tôi còn mất nhiều hơn là được.

Mời Sở Diệu ăn khiến tôi tiêu mất hai tháng tiền tiêu vặt, đó vốn dĩ là tiền để mau quà sinh nhật cho anh ấy.

“Vậy là khi đó em nói sẽ tặng quà sinh nhật bù cho anh sau là tại vì không có tiền sao?” Sở Diệu sợ hãi hỏi lại.

Chẳng vậy thì sao nữa!!! Tôi chỉ có thể nói rằng mình nhớ sai thời gian, không lẽ lại bảo rằng đó mình không có tiền mua quà sao. Vậy khó coi biết bao! Trước mặt người mình thích tôi luôn cảm thấy có chút tự ti.

Sở Diệu lẩm bẩm một cách ấu trĩ: "Sau đó em cũng không thèm giải thích với anh một câu, làm anh hờn dỗi cả tháng trời."

Tôi nhìn bộ dạng của anh ấy, chỉ có thể kìm nén để không phát ra tiếng cười.

Khi đó hai người chúng tôi nếu bày tỏ rõ ràng hơn thì có lẽ sẽ không có nhiều hiểu lầm đến vậy.

"Em xin lỗi nha" - Tôi dỗ dành anh.

"Vậy em ngồi dịch qua đây đi."

Tôi hít sâu một hơi, ảnh là nhân cơ hội này để trêu đùa tôi chứ gì.

Tôi không trả lời ngay mà hỏi anh ấy ở trong tủ lạnh có sữa chua không, anh không trả lời mà chỉ gật đầu. Tôi đứng dậy đk vào bếp lấy sữa chua uống, thuận tay cũng lấy cho anh 1 chai. Người đàn ông này tức giận thành nghiện luôn rồi, còn ngoảnh mặt làm ngơ với tôi.

Tôi cắm ống hút vào rồi trực tiếp đưa đến miệng anh ấy.

"Tiểu Sở à, uống sữa chua thôi nào."

Cả người ảnh đều quay đi hướng khác.

Ôi, đã lớn tới chừng này rồi mà.

"Được thôi, anh chuyển lại rồi."

Sở Diệu thả lỏng bờ vai nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ giận dỗi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm rồi giật lấy hộp sữa chua trên tay tôi.

"Anh muốn uống hộp này."

Tôi muốn ngăn cản nhưng không kịp.

Ít nhất thì anh cũng phải đổi ống hút đi chứ, cái đó vẫn còn dính son môi của tôi mà.

Tôi nhìn dáng vẻ anh uống sữa chua mà không chút ghét bỏ, liền nghĩ thôi thì kệ vậy.

"Vậy lúc đó anh muốn nói gì với em vậy?" - Tôi hỏi anh.

Sở Diệu sửng sốt một chút, có vẻ như đã lâu vậy rồi, anh cũng không còn nhớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-cua-rieng-em/chuong-3.html.]

"Anh cũng muốn em viết thư tình cho anh."

Tôi chưa kịp nghĩ xem câu ảnh vừa nói có ý gì.

"Bây giờ sao?"

Anh ấy cầm lấy vỏ hộp sữa chua trên tay tôi rồi ném vào thùng rác, giọng nói âm trầm: "Chuyện ngày xưa chưa nói chính là cái này."

Tôi không thể nhịn cười nữa.

Hoá ra lúc ấy anh trai này là đang ghen, bảo sao lại gọi nhiều món đến vậy, cuối cùng lại ăn không nổi.

Khi đó Sở Diệu cầm theo thứ đồ tôi gửi trở về lớp học. Vì nó có màu hồng, lại còn vẽ hình trái tim nên chỉ nhìn thoáng qua liền coá thể biết là thư tình.

Anh bị bạn học vây xung quanh, để tránh bị hiểu lầm, anh chỉ có thể nói: "Không phải thư tình."

Bởi vì lúc ấy tôi quá lo lắng, cũng không kịp giải thích bức thư đó thực ra là của người khác nhờ gửi.

Sau đó vào buổi tiệc tốt nghiệp của Thiệu Thâm, Sở Diệu liền tìm anh ta uống rượu, mục đích là để dò hỏi nội dung của bức thư kia. Kết quả lại tự mình uống say, đến Thiệu Thâm nói gì cũng không nghe thấy.

Thiệu Thâm nói, bức thư đó không phải là tôi gửi cho anh ta.

Sau đó Thiệu Thâm học đại học ở một trường rất xa, Sở Diệu cũng không nhắc đến chuyện này với anh ta nữa.

Anh nắm lấy cánh tay tôi, không cho tôi ra khỏi cửa: "Khi nào thì em chuyển qua đây ở?"

(9)

Sau khi về nhà, đúng lúc bạn thân đang nhắn tin với tôi, tôi liền kể chuyện này với cô ấy.

Kết quả là cô ấy trực tiếp gọi video call đến, chính là để nghiêm túc mà thật lòng nói với tôi.

Sở Diệu nóng lòng muốn tôi chuyển qua sống với anh như vậy, nhất định là không có ý đồ tốt.

"Cậu tốt nhất nhớ sử dụng biện pháp an toàn."

Tôi thuận tiện dịch chuyển vị trí camera.

Rèm cửa trong phòng khách của tôi có màu xanh nhạt, bên trên có hoa diên vĩ, phía ngoài dệt vải như màu ánh trăng. Cửa sổ đang hé mở, gió bên ngoài lùa vào khiến tôi thấy tấm rèm như gợn sóng trên mặt hồ, đèn bên ngoài hòa với ánh trăng, tạo thành những điểm sáng đẹp mắt.

Tôi cảm thấy hồi hộp, lo lắng lại đan xen chút vui mừng.

Hôm sau, tôi ngủ mãi cho đến khi tự tỉnh giấc. Vừa mở cửa phòng ngủ liền nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Mới sáng sớm đã đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc không phải là Sở Diệu đâu nhỉ.

Tôi nhìn qua mắt mèo trên cửa, một đôi mắt đào hoa khiến nhịp tim tôi tăng nhanh, đôi lông mày của anh rất dài, quét lên quét xuống đôi mắt trong veo. Tôi vội mở cửa ra.

"Sao anh tới đây sớm vậy?"

Tôi thấy trên tay anh còn cầm bữa sáng, đứng ở cửa duỗi chân hồi lâu mới bước vào nhà, dáng vẻ như đã đứng ngoài đợi rất lâu vậy. Tôi còn nghĩ anh ấy sẽ mắng tôi vài câu.

"Sao lại thích ngủ đến vậy cơ chứ!!" - Giọng anh còn mang theo chút ý cười.

Sở Diệu vừa vào nhà liền đi tới phòng bếp, hâm nóng đồ ăn sáng cho tôi.

Tôi đi theo sau anh, cảm giác rất có lỗi. Tôi đến gần anh, rúc vào người anh như con mèo nhỏ.

Anh bèn dừng động tác đang làm, quay mặt về phía tôi rồi cúi xuống, hơi thở của anh vương vấn trên trán tôi.

"Chưa tỉnh ngủ sao?"

Tôi rời khỏi bờ vai anh, lắc lắc đầu rồi bước vào nhà vệ sinh.

Trong khi ăn sáng, anh liền nhắc đến chuyện chuyển nhà với tôi.

"Em chuyển đồ đạc ở phòng ngủ qua trước đi."

"Không sao, để em tự thu dọn."

Mấy món đồ của con gái cũng không tiện để ảnh thu dọn nha.

"Em chỉ cần yên tâm ngồi một bên sai khiến anh là được."

Tôi vẫn là cảm thấy xấu hổ vì anh đang thu dọn đồ lót của mình nên lập tức bỏ đồ ăn xuống mà chạy vào phòng ngủ tự thu dọn đồ vào chiếc vali nhỏ.

Tôi vừa quay mặt lại thì thấy anh khoanh tay, dáng vẻ lười biếng dựa vào khung cửa.

"Ngại ngùng gì chứ, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy rồi mà."

Thoạt nhìn thì có vẻ tôi cũng không nhiều đồ đạc, mà khi vừa lôi ra liền doạ người.

Suốt cả buổi tôi đều muốn thu dọn cùng anh, dù gì thì 1 người thu dọn hết đống hành lý cũng khá vất vả.

Đèn ở phòng khách có vẻ hơi mờ mịt.

"Anh đi tắm một chút đã." - Anh xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh

Nhanh như vậy đã chuyển qua bước tiếp theo rồi sao?

Tôi dọn dẹp đống đồ mang về, quay lại phòng ngủ, liếc nhìn chiếc hộp vuông trong túi xách, lặng lẽ đặt nó vào đáy ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ, rồi bước ra khỏi phòng ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

Thấy anh ở trong phòng tắm rất lâu, tôi bèn mở TV lên xem, chuyển hết kênh này sang kênh khác, rồi lấy điện thoại xem video.

Tôi thật sự rất mất tập trung.

Bởi vì luôn có một bóng dáng mờ ảo hiện ra trước cửa phòng tắm.

Lúc sau anh liền bước ra khỏi phòng tắm, toàn thân chỉ có chiếc khăn tắm vắt hờ hững trên eo.

Cơ bụng ấy......

Thật sự ám thị tôi trực tiếp đến vậy sao?

Tôi cứ thế nhìn cho tới khi hai má nóng bỏng.

"Em đi tắm đi." - Anh nhẹ nhàng nói.

Tôi ngượng ngùng sờ mũi rồi vâng dạ 1 tiếng.

Tôi lấy một chiếc váy ngủ dài đến gần đầu gối.

Vừa bước vào phòng tắm, nước đang chảy, hơi nước liền bao trùm toàn bộ, nhiệt độ cơ thể tôi liền tăng lên.

Đúng lúc này, Sở Diệu gõ cửa phòng tắm.

Tôi vặn nhỏ vòi nước, hướng ra bên ngoài hô lên 1 tiếng.

"Anh đã đổi ga giường và vỏ gối cho em".

Nói xong anh liền quay đi.

Được một lúc, ảnh lại đứng trước cửa phòng tắm.

"Anh đã để quần áo của em ở bên phải tủ quần áo."

Năm phút sau.

"Đưa quần áo bẩn của em ra đây anh giặt 1 thể."

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ mặt cạn lời.

Phải 10 phút sau tôi mới từ phòng tắm bước ra.

Không ngờ rằng Sở Diệu vẫn đứng ở cửa từ nãy tới giờ. Tôi chỉ nhìn thấy trên tay anh là chiếc hộp tôi mới giấu đi hồi nãy.

Anh l.i.ế.m môi, đôi lông mày cong lên.

Tôi liền trực tiếp giả ch.ết.

Sao lại để anh phát hiện rồi.

Đôi môi mỏng của anh hơi hé ra, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: "Em không kiên nhẫn được đến vậy cơ à?"

Loading...