Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ánh sáng của riêng em - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:22:19
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

(4)

Hôm sau, mới sáng sớm Sở Diệu đã đứng đợi tôi dưới tòa nhà, chuẩn bị bắt đầu ngày hẹn hò đầu tiên.

Tôi ngồi trong xe ăn bữa sáng mà cậu ấy đã chuẩn bị.

Cậu ấy vậy mà không lái xe đi, đôi tay đặt trên vô lăng, lông mày nhíu lại thành chữ 川 luôn rồi.

“Là người yêu của cậu có phải nên hỏi cậu đã ăn sáng chưa đúng không?” - Tôi cắn một miếng bánh bao nhân đậu xanh, vừa suy xét vừa hỏi.

Không đợi Sở Diệu trả lời, tôi đã cầm đồ ăn hướng về phía miệng cậu ấy.

Cậu ấy liền quay mặt đi.

“Chiếc váy này của cậu càng mặc lại càng thấy ngắn đó.”

“Hả?”

Tôi thu lại động tác đưa đồ ăn, đồng thời đưa tay xuống chỉnh lại váy. rồi biện minh: “Tôi mặc như này là để cậu ngưỡng mộ tôi nhiều hơn đó.”

Tôi liếc nhìn biểu tình của cậu ấy.

“Thôi bỏ đi, nể tình cậu mặc đẹp như vậy để cho tôi ngắm, tạm tha cho cậu lần này.”

Tai tôi bất giác đỏ bừng, cái nóng đốt cháy da, dọc theo dây thần kinh đi đến tận tim.

Để che giấu việc này, tôi bỏ bữa sáng qua một bên rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Sở Diệu cười nhẹ vài tiếng: “Giận rồi sao?”

Tôi không thèm để ý đến cậu ấy.

“Vậy hôn tôi một cái đi?~~”

“Cậu sao vậy… sao lại động tí lại muốn hôn rồi.” - Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt khinh bỉ.

Sở Diệu đưa tôi đi chơi trò thoát khỏi mật thất, thủy cung và cuối cùng là xem phim.

Tôi chỉ cảm thấy toàn bộ quá trình diễn ra ảm đạm một cách khó hiểu.

Đến lúc ăn tối, tôi chỉ ngồi ngửa mặt lên, dùng đũa chọc vào đáy bát, cảm thấy đồ ăn thật vô vị.

“Thay đổi khẩu vị rồi sao, những món này cậu không thích nữa rồi à?” - Cậu ấy hỏi tôi.

Tôi ngước mắt lên, đôi mắt đờ đẫn, trả lời với giọng yếu ớt: “Không phải vậy, chỉ là tôi cảm thấy hơi mệt một chút.”

“Vậy cậu xin nghỉ làm ngày mai đi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tôi đứng phắt lên: “Cuộc sống không cho phép tôi làm như vậy.”

Sinh viên vừa mới ra trường như tôi, lương thì thấp, hàng ngày lại phải làm việc nhiều hơn người khác rất nhiều. Tất cả chỉ vì để tích lũy kinh nghiệm và nâng cao năng lực.

“Cậu dọn qua ở cùng với tôi đi, vừa hay chỗ tôi cũng gần công ty cậu, lại còn không phải trả tiền thuê nhà.” - Cậu ấy như suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói.

“Tôi đã mua một căn nhà tân hôn có 3 phòng ngủ.”

“Gì cơ?”

Cậu ấy đã mua nhà khi nào vậy?

Nhà tân hôn, là để cho vợ tương lai dùng, chỉ là vừa đúng lúc chúng tôi ở bên nhau.

“Nhà tân hôn… tôi vào ở cũng không mấy thích hợp. Dù gì chúng ta cũng chưa kết hôn, lỡ như sau này người kết hôn với cậu không phải là tôi…”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Sở Diệu lập tức thay đổi, đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nuốt chửng tôi vậy.

“Đây là sự thật mà.” - Có vẻ như tôi đã nói sai, nhưng sự thật là như vậy.

Chúng tôi đột nhiên ở bên nhau, từ đầu đến cuối Sở Diệu chưa từng nói vì thích tôi nên mới cùng tôi yêu đương, kết quả sau này ai có thể chắc chắn được chứ.

Vừa nghĩ đến đây, tôi vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, những cảm xúc phức tạp đan xen tạo cho tôi một ảo giác tồi tệ.

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy thì im lặng hồi lâu.

Cuối cùng,

Cậu ấy nói: “Tôi biết rồi.”

Chúng tôi ai về nhà nấy. Đến cả câu chào tạm biệt cũng rất vội vàng qua loa.

Sau khi về đến nhà tôi liền hối hận.

Tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Lời Sở Diệu nói với tôi chứng tỏ rằng, trong kế hoạch về tương lai của cậu ấy có tôi, còn tôi thì chưa từng có cùng suy nghĩ với cậu ấy.

Tôi cầm điện thoại lên rồi gửi tin nhắn cho cậu ấy.

[Chúc ngủ ngon~]

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là mở điện thoại xem cậu ấy đã trả lời tin nhắn hay chưa.

Cậu ấy vậy mà chưa trả lời.

Vậy xem ra là đang ch.iến tranh lạnh sao?

(5)

Một tuần sau đó, tôi đã thật sự tin rằng chúng tôi thật sự đang ch.iến tranh lạnh.

Vừa ở bên nhau chưa được nửa tháng, chỉ vì một chuyện có thể xem là cỏn con mà ch.iến tranh lạnh.

Đều là tại tôi đã nói sai, dù cậu ấy đã mềm lòng và nói rằng không giận tôi nhưng tôi vẫn quyết định cuối tuần sẽ chủ động đi tìm cậu ấy.

Tôi tìm đến nhà cậu ấy đang thuê, còn đặc biệt mua một món quà để xin lỗi.

Tôi đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

Hai lần, ba lần, không có ai trả lời.

“Sở Diệu?” - Tôi đứng run rẩy trước cửa, giọng nói như sắp khóc.

Tôi chợt nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Vốn dĩ không nghĩ tới vì việc này mà lại náo loạn tới bước phải chia tay.

Nhưng tới giờ, xem ra rất có thể xảy ra khả năng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-cua-rieng-em/chuong-2.html.]

Tôi cảm thấy rất tủi thân và uất ức, rồi sau đó thì trở nên tức giận. Kiểu đối xử lạnh lùng này thật sự khiến người khác không thể tiếp nhận được, ít nhất là thiếu tôn trọng đối phương.

Tôi nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Sở Diệu.

Cậu ấy trả lời gần như ngay lập tức, tiếng chuông chỉ mới vang lên 2 giây đã liền bắt máy.

“Ý cậu là sao, không có ở nhà hay không muốn gặp tôi?”

“Không có chuyện đó.”

Giọng nói của cậu nghe còn khàn hơi cả tôi.

“Vậy cậu còn có ý muốn nào khác sao?” - Tôi là đang chỉ đến chuyện chia tay.

Có thể sau khi ở bên nhau, cậu ấy liền cảm thấy hai chúng tôi không thích hợp. Cũng có thể cậu ấy yêu đương với tôi vì cảm động với việc tôi thích cậu ấy nhiều năm như vậy.

“Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu đến đây tìm tôi nhé.”

Nói xong, câu ấy liền tắt máy. Tôi mở wechat, cậu ấy đã gửi định vị đến.

Căn 19-2 tòa nhà 1, tiểu khu Cẩm Uyển.

Là tiểu khu ở gần công ty tôi.

(6)

Cửa nhà đang mở rộng, tôi nhìn quanh thì không thấy ai. Tôi bất an cúi đầu xuống, bỗng dưng ngửi thấy hương hoa tỏa ra.

“Sở Diệu?” - Tôi gọi một tiếng.

Không có động tĩnh gì hết.

Tôi nghĩ thầm, không phải là bị lừa rồi chứ.

Đúng lúc này, tiếng bước chân từ đâu vọng tới.

Sở Diệu đi dép lê, nhìn thấy tôi ở cửa thì cau mày.

“Vào đây và đóng cửa lại đi.”

Tôi khoanh tay trước ngực, cố ý liếc nhìn cậu ấy, không chịu đi vào.

Sở Diệu liền không suy nghĩ mà trực tiếp đi tới, vòng tay qua eo tôi rồi kéo tôi vào trong với tư thế không được tao nhã cho lắm.

Sau khi đứng yên, tôi lúng túng chỉnh lại quần áo.

“Cậu có thể dịu dàng một chút được không hả?”

Sở Diệu chỉ nhìn tôi mà cười.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy: “Kêu tôi tới đây để làm gì?”

“Không phải là cậu chủ động tới tìm tôi sao?” - Sở Diệu ngồi xuống sofa, hai chân gác lên bàn trà, thái độ còn mang theo chút ý đùa cợt.

Cậu ấy chỉ vào túi giấy ở trong tay tôi: “Cái này để tặng tôi sao?”

Tôi giấu món quà vào trong túi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Tôi đến đây không phải để tán tỉnh cậu đâu.”

Vừa nói ra câu này tôi liền cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, rõ ràng tôi chủ động đến để thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng sao tôi lại tỏ thái độ như mình là chủ nợ vậy?

“Chu tiểu thư” - Sở Diệu đột nhiên áp sát vào cổ tôi, chỉ cách một nắm tay, hơi thở ấm nóng như điện chạy qua không khí, xuyên vào từng lỗ chân lông của tôi.

“Cậu là đang ám chỉ tôi sao?”

Tôi ngửa mặt ra sau, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt thận trọng: “Nam nữ khác biệt à nha.”

Sở Diệu nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi ngồi xuống. Cậu cúi đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, dường như sắp nói điều gì đó quan trọng.

“Tôi mua căn nhà này vào hai năm trước, khi đó không hiểu sao tôi lại nghĩ nó là để dành cho chúng ta.”

Sở Diệu vừa nói vừa nắm lấy vai tôi, để tôi ngồi đối mặt với cậu. Rất khó để có thể ở một khoảng cách gần như vậy nhìn thấy ánh mắt thâm tình đó của cậu ấy.

“Không hổ danh là Sở công tử.”

Cậu ấy nghiêm túc không nổi một phút liền bị lời nói của tôi phá vỡ cảnh giác. Khóe miệng cậu ấy bất giác cong lên đến độ không thể kìm nén nổi.

“Cậu có thể nghe nghiêm túc một chút được không?”

“Ồ ok.”

Sở Diệu điều chỉnh lại cảm xúc, lại trở về vẻ mặt như hồi nãy.

Thực sự tôi không thể nhìn cậu ấy quá lâu như vậy, khóe miệng tôi bắt đầu co giật, sau đó là khuôn mặt của tôi dần trở nên đỏ bừng.

Sở Diệu buông tôi ra, khuôn mặt tỏ ra không còn gì để nói: “Cậu cười đi.”

“Có phải cậu bị dị ứng với sự lãng mạn không?”

“Không phải, Tôi chỉ nhắm vào cậu thôi.” - Tôi cười ngặt nghẽo.

Thực ra chúng tôi đã quen biết nhiều năm, tuy không quá gắn bó như kiểu thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như bạn bè thân thiết.

Có lẽ chuyện tôi tỏ tình quá đột ngột, chúng tôi ở bên nhau cũng quá đột ngột, cho nên mối quan hệ này của chúng tôi luôn có một cái gì đó không thể giải thích được.

Những năm qua ở bên Sở Diệu có rất ít phụ nữ, tôi chỉ nhìn được bên ngoài, cũng không nhìn thấy được việc cậu ấy kiên quyết từ chối từng người một.

Tôi chợt nhận ra hình như từ trước đến nay cậu ấy chưa từng yêu đương với ai.

“Vốn dĩ hôm đó tôi đã định tỏ tình với cậu rồi, tôi chưa kịp nói thì cậu đã đi trước tôi một bước. Như vậy tôi liền không quan tâm ai tỏ tình trước nữa, việc cần làm thì vẫn phải làm. Nhưng tôi không thể ngờ rằng ngay sau đó cậu liền block tôi luôn.”

Tôi không nghĩ đến chuyện cậu ấy cũng giống như tôi, thầm lặng mà thích một người.

“Vậy sao cậu lại đột nhiên muốn tỏ tình?”

“Trong buổi họp lớp, mấy người cùng khoa cứ nhìn nhằm chằm vào cậu.” - Đôi mắt của Sở Diệu lạnh đi vài phần.

Tôi dùng cùi chỏ chọc chạm vào vai cậu, thầm vui mừng trong lòng: “Cho nên cậu là vì ghen nên mới chắc chắn rằng bản thân thích tôi à?”

“Không phải như vậy.”

Cậu ấy suy nghĩ một lúc, không biết đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, rít lên một tiếng cáu kỉnh, dùng đầu ngón tay vuốt lên đôi môi mỏng đầy quyến rũ.

“Tôi rất tò mò về chuyện hồi cấp ba cậu có nhờ tôi gửi một bức thư tình cho đàn anh khóa trên. Rốt cục là cậu viết gì trong đó?”

Loading...