Ánh sáng của riêng em - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-23 12:18:44
Lượt xem: 53
(1)
Ngày hôm sau khi block nam thần, mới sáng sớm mẹ đã gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi chủ động kết bạn wechat với đối tượng xem mắt.
Sau khi đối phương đồng ý thì đã gửi đến một tin nhắn khiến tôi đang uống sữa liền bị sặc, cả mặt đỏ bừng mà ho một hồi lâu.
[Xin chào, tôi là Sở Diệu] - Kèm theo đó là icon cười nghiêng ngả.
Cùng họ cùng tên hay chính là cậu ấy? Sở Diệu chính là đối tượng xem mắt của tôi sao?
[Cậu là Sở Diệu nào?]
Tôi chợt nhận ra mình mới hỏi một câu ngớ ngẩn, khi tôi nghĩ đến việc thu hồi tin nhắn thì đã hai phút trôi qua.
Cùng lúc đó, cậu ấy trả lời.
[Là Sở Diệu mà cậu đang nghĩ đến.]
Tim tôi chợt thắt lại, cả mặt tôi đỏ bừng. Đặt điện thoại sang một bên, tôi áp hai tay lên má, nhiệt độ nóng như muốn đốt cháy da.
Một giây sau, tiếng chuông thông báo video call chợt vang lên, tôi liếc nhìn thì là Sở Diệu đang gọi điện tới. Cậu ấy nghĩ rằng tôi đang quá bình tĩnh sao?
Tôi không ngần ngại ấn tắt máy, hai tay đều run rẩy cả lên.
[Để cho cậu xác nhận danh tính của tôi một chút.]
[Ngại ngùng sao?]
Tôi ngơ ngác nhìn khung chat giữa tôi và cậu ấy, chút khao khát muốn chiến thắng khơi dậy trong tôi.
Nhưng tôi mới block cậu ấy sau khi tỏ tình vào hôm qua, hôm nay lại dùng nick phụ, trở thành đối tượng xem mắt thông qua sự giới thiệu của mẹ tôi. Sở Diệu, cậu đang có ý đồ gì?
[Tém tém lại đê, tôi đang rất căng thẳng, mặt sắp đỏ như quả thanh long rồi.]
Tôi cầm điện thoại, ngồi bắt chéo chân trên ghế. Cậu ấy vẫn chưa trả lời, tôi cảm thấy như mình đã lấy lại được chút tự tin.
Sở Diệu: [Vậy trưa nay chúng ta đi ăn trưa với nhau nhé?]
Tôi đợi một lúc sau mới trả lời một chữ: [Ok]
Cậu ấy hẹn tôi ăn trưa ở một nhà hàng tư nhân, là nơi mà tôi hay lui tới.
Tôi lục tung tủ quần áo để tìm đồ thì thấy một chiếc váy hai dây dài màu đỏ ở dưới đáy tủ, trước đó tôi còn chưa mặc qua, không hiểu sao khi ấy lại mua về nhà nữa.
Đến điểm hẹn, tôi đã thấy Sở Diệu ở chỗ rẽ nơi góc phố, tới cũng sớm à nha. Tôi kéo váy, vuốt mái tóc dài hơi xoăn ra phía trước, tôi nhẹ nhàng bước qua chỗ cậu ấy, dáng vẻ có chút giả tạo.
Tôi ngồi xuống trước mặt cậu ấy.
“Chúng ta tiến hành quá trình của một buổi xem mắt luôn nhé?” Ánh mắt Sở Diệu dán chặt vào tôi, khi nhìn thấy bộ trang phục khác thường của tôi liền nheo mắt, nhướn mày.
Những lúc như này lại càng không thể biểu hiện sự hoảng hốt được, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói một cách hào phóng: “Không cần.”
Sở Diệu gật gật đầu, không nhịn được mà cười một cái, khiến tôi không thể đoán được cảm xúc của cậu ấy.
“Vậy liền trực tiếp tiến tới giai đoạn tiếp theo nhé.” Cậu ấy nghiêng người về phía trước, đôi mắt đào hoa quyến rũ như biết nói, nhưng giọng điệu lại rất thản nhiên, còn có chút lười biếng nữa.
Tôi còn chưa kịp hiểu lời cậu ấy có ý gì, cậu ấy đã đột nhiên ngồi thẳng dậy, hắng giọng chuyển sang kiểu nghiêm túc.
“Vì hôm qua Chu tiểu thư đã chủ động tỏ tình, vậy nên tôi muốn chính thức đáp lại.”
Tôi ngơ ngác, bối rối hồi lâu rồi gục ngã vì khi cậu ấy nhắc đến chuyện này, vô số hình ảnh đã hiện lên trong đầu tôi.
Ngay cả khi đã block cậu ấy rồi vẫn không tránh khỏi lời từ chối trực tiếp của cậu ấy hay sao?
Sớm biết vậy thì hôm qua đã không block rồi, như vậy ít nhất còn có chút mặt mũi, không để bị thấy được sự bối rối của mình.
Trời ơi……
Đúng lúc tôi khóc không ra nước mắt thì cậu ấy nói: “Chu tiểu thư, chúng ta hẹn hò được không?”
(2)
Tôi độc thân từ trong bụng mẹ đã được 22 năm, trong đó có 7 năm chỉ yêu thầm một người. Mặc dù chưa biết mùi vị tình yêu là gì nhưng tôi vẫn có thể hiểu những điều căn bản.
Khi hai người muốn ở bên nhau, chí ít thì họ cũng phải thích đối phương!
“Đây là cậu nói đấy nhé, không cho phép hối hận.”
Tôi nói với giọng hống hách, nhưng đến cuối câu thì giọng điệu trở nên yếu ớt mất tự tin, không dám đối mặt với cậu ấy. Tôi bị tình yêu bất chợt ập đến này chiếm hết tâm trí rồi.
Cú vả mặt này đến quá nhanh.
Người ngồi đối diện cúi đầu cười hồi lâu. Tôi bèn nhân cơ hội này mà nhìn trộm. Nụ cười của cậu ấy vừa phóng khoáng lại rất chân thật, hình như còn có chút ngượng ngùng, tôi nghĩ rằng cậu ấy cũng rất thành thật.
Cứ như vậy, chúng tôi đã chính thức ở bên nhau.
Nhưng vì sự việc này giống như một giấc mơ, tôi hồi hộp khẩn trương mấy ngày liền. Lúc ở một mình, trái tim tôi cứ đập thình thịch không thể kiềm chế nổi chứ đừng nói đến việc gặp cậu ấy.
Tôi trở về nhà, hơn một tuần sau mới quay lại.
Tôi nhìn thấy Sợ Diệu với vẻ mặt u ám ở trước cửa nhà, cậu ấy mặc đồ đen, hai tay đút túi quần, cả người dựa vào tường. Khi nhìn thấy tôi, đôi môi cậu đã bị cắn đến đỏ bừng, đôi mắt rũ xuống, cả người toát lên vẻ chán nản và lạnh lùng.
Tôi rùng mình vì lạnh tóc gáy.
Mấy ngày nay tôi đối xử với cậu ấy rất lạnh nhạt, trả lời tin nhắn cực kỳ chậm, điện thoại gọi tới hầu như đều không bắt máy.
“Qua đây!” - Cậu thấy tôi đứng im bất động, cậu ấy hất cằm với tôi, giọng nói rõ ràng thanh thoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-cua-rieng-em/chuong-1.html.]
Tôi ngượng ngùng bước từng bước nhỏ lại gần. Khi chỉ còn cách một mét, cậu ấy đột nhiên vòng tay qua eo tôi, kéo tôi đến bên mình.
Hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, hành lang trống rỗng liền ngập tràn sự mờ ám quyến rũ.
“Muộn như vậy rồi, cậu có việc gì sao?” Tôi đã biết mục đích mà còn cố hỏi.
Cậu ấy bị kích động trước câu hỏi của tôi, bàn tay dùng lực nắm lấy eo tôi, xoay người tôi rồi đẩy tôi dính vào tường.
Sở Diệu chậm rãi nói, giọng điệu trầm thấp đến mức có thể nuốt chửng người khác: “Có được quá dễ dàng liền mất đi cảm giác mới mẻ sao?”
Cậu ấy càng lúc càng áp sát vào tôi.
May thay, cậu ấy còn chừa lại cho tôi một khoảng trống. Tôi liền nép vào tường rồi liên tục phủ nhận: “Không có, tuyệt đối không có.”
Tôi nói ra suy nghĩ trong lòng của mình một cách nghiêm túc.
“Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này không chân thực một chút nào.”
“Người mà bản thân yêu thầm 7 năm lại đột nhiên trở thành người yêu của mình.”
“Tôi cần phải bình tĩnh một chút.”
“Mặt khác, tôi cũng có chút tự ti. Câu ưu tú như vậy, từ hồi học cấp ba đã là con cưng của trời, là nhân vật sống dưới ánh hào quang rực rỡ rồi. Thật sự thì tôi chưa từng nghĩ qua việc chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Càng không thể xác định có phải là cậu vì thích tôi nên mới cùng tôi yêu đương hay không.”
Sở Diệu cau mày, đôi mắt đen không nhìn thấy đáy.
“Hóa ra là vì chuyện này.”
Sở Diệu thật sự nghĩ rằng là tôi đang trêu đùa cậu ấy, vốn định nổi nóng thì nghe được suy nghĩ của tôi, cậu ấy liền không chịu đựng được nữa.
Có lẽ là tôi căng thẳng quá độ, cộng thêm tiếng gió lùa ngoài hành lang khiến tôi nóng bức khó chịu, tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa nhà. Sở Diệu vẫn trầm amwjc không nói gì, im lặng đi theo tôi vào nhà.
Tôi muốn bật đèn lên, tay đã tìm đến vị trí của công tắc, đang chuẩn bị ấn thì một bàn tay to lớn với các ngón tay đẹp đẽ đã ngăn tôi lại.
Trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh sáng yếu ớt đến mức tôi nhìn không rõ mặt người đối diện.
Cậu ấy đột nhiên hôn tôi.
Một nụ hôn nhẹ lướt qua như cơn gió.
Sở Diệu cười, tiếng cười rất nhỏ, hỏi tôi: “Hôn một chút, cậu đã cảm thấy an tâm hơn chưa?”
(3)
Tôi quen biết Sở Diệu từ hồi học cấp ba.
Diện mạo của cậu ấy giống như một chú cún con tỏa nắng vậy, từ nhỏ đã không thiếu bạn học nữ vây quanh. Nhưng dường như cậu ấy chỉ có quan hệ tốt với mình tôi.
Về việc tôi thầm thích Sở Diệu bắt đầu từ khi nào, tôi đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ là từ lần tôi rơi xuống sông hồi năm lớp 10.
Mực nước ở đó cũng không sâu, nhưng tôi lại không biết bơi, chỉ có thể vùng vẫy trong nước. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không thể tự cứu chính mình.
“Chỗ nước nông như vậy không chớt đuối được đâu!”
Tôi nghe thấy giọng người đẩy tôi xuống nước đang ở trên bờ mà cười nhạo tôi, thật sự phẫn nộ không thôi.
Chỉ trong chốc lát, Sở Diệu liền lao tới, đôi mắt đỏ rực mà lao xuống nước. Cậu ấy trực tiếp kéo tôi ra khỏi nước, dùng áo đồng phục bao lấy cơ thể đang run rẩy của tôi.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn xuống dòng sông với mực nước chỉ ngang eo mình.
“Tôi không biết bơi.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Diệu, lo lắng cậu ấy sẽ mắng tôi.
Ai mà biết được, cậu ấy lại ân cần dịu dàng mà hỏi tôi: “Cậu có sao không? Có bị đụng trúng gì không?”
Tôi lắc đầu.
Sở Diệu dắt tôi lên bờ, cố gắng vắt nước đang chảy ướt sũng trên quần áo.
“Cậu tự ra tay hay để tôi giúp……” - Cậu ấy vừa hỏi vừa nhìn sang tôi.
Tôi cắn môi, vì Sở Diệu mà tràn đầy tự tin, tôi trực tiếp đá thẳng vào người đã đẩy tôi xuống dòng nước.
“Chu Hựu Ngưng, mày có giỏi thì đừng có mà đi!” - Hắn chỉ tay vào tôi, hung hăng nói.
“Lo lắng cho bản thân mày đi! Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày sao?” - Sở Diệu dùng sức đá một đống đất vào người hắn rồi kéo tôi rời đi.
Lúc đó đang là mùa hạ, chúng tôi lang thang trên đường phố, chẳng bao lâu sau thì quần áo đã khô ráo.
“Sao cậu biết tôi đang bị bắt nạt thế?”
Tôi nắm lấy quai cặp sách, nhảy lò cò ở trước mặt Sở Diệu.
“Có cái gì của cậu mà tôi không biết sao.” - Cậu ấy nghiêm nghị đáp.
“Quan tâm đến tôi vậy sao?”
Đôi mắt tôi lấp lánh ánh nước, tràn đầy mong đợi.
“ Âyy, ánh mắt này là sao đây? Thích tôi rồi sao?”
“Ai…… ai thích cậu chứ.”
Đối mặt với kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của cậu ấy, trong lòng tôi đã xác định rõ.