Ánh Dương Xua Tan Băng Giá - Chương 1: Màu Xám Và Ánh Dương Chói Lóa

Cập nhật lúc: 2025-10-20 15:17:47
Lượt xem: 68

Phòng việc của Án Đình luôn chìm trong một thứ ánh sáng mờ ảo, hệt như thế giới nội tâm của . Rèm cửa nặng nề kéo kín, chỉ để lọt vài tia nắng yếu ớt đủ xua cái lạnh lẽo bao trùm. Trên bàn việc bằng gỗ mun bóng loáng là vô tài liệu, bản kế hoạch chất chồng, nhưng Án Đình chúng. Anh cửa sổ, nơi tấm kính phản chiếu hình ảnh một đàn ông với ánh mắt trống rỗng, vô cảm. "Cuộc sống chẳng gì thú vị cả," thầm nghĩ. "Sống thì khác gì c.h.ế.t chứ?"

Giọng lạnh lẽo của thư ký vang lên qua intercom, báo cáo lịch trình dày đặc. Án Đình khẽ gật đầu, biểu lộ cảm xúc. Người ngoài đến là Chủ tịch Án, một tài phiệt trẻ tuổi nhưng quyền lực ngút trời, một kẻ m.á.u lạnh, tàn nhẫn chút nương tay với bất kỳ ai. Người đồn rằng thể khiến một gia tộc phá sản chỉ vì một ánh mắt lòng. "Án Đình là một tên điên," họ , nhưng đó là một tên điên ai dám cả gan xâm phạm.

Chỉ Án Đình , thế giới của từ lâu chìm trong bóng tối. Cái c.h.ế.t của cha, họ hàng ép đến phát điên, tự vẫn ngay mắt khi còn là một bé, khắc sâu tâm trí một vết sẹo thể xóa nhòa. Nỗi ám ảnh lớn đến mức rèn luyện bản thành một cỗ máy cảm xúc, đạp lên tất cả những kẻ hủy hoại gia đình để giành lấy vị trí cao nhất. ở đỉnh cao quyền lực, vẫn chỉ là một linh hồn cô độc, mắc kẹt trong thế giới nội tâm xám xịt của riêng .

Cho đến khi gặp Lê Chiêu.

Lần đầu tiên Án Đình thấy Lê Chiêu là màn ảnh nhỏ. Cậu là một diễn viên trẻ mới nổi, xuất hiện trong một bộ phim truyền hình thanh xuân vườn trường. Khác với những diễn viên khác luôn cố gắng thể hiện sự cool ngầu bí ẩn, Lê Chiêu rạng rỡ, đôi mắt cong tít như vầng trăng khuyết, và nụ ... như một luồng ánh sáng chói chang rọi thẳng thế giới âm u của Án Đình.

Lê Chiêu đang diễn một cảnh ăn uống. Cậu ăn một cách ngon lành, say sưa, như thể đó là món ăn ngon nhất thế gian. Một bát mì đơn giản, ăn đến mức nước súp cũng còn, lau miệng một cách đầy thỏa mãn. Điều đó thu hút sự chú ý của Án Đình. Anh, một vốn chán ghét đồ ăn, luôn cảm thấy vô vị với thứ, hấp dẫn bởi cảnh tượng đơn giản đó.

Án Đình nhấc điện thoại, gọi thư ký. "Điều tra về Lê Chiêu." Giọng trầm thấp, mang chút cảm xúc nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-xua-tan-bang-gia/chuong-1-mau-xam-va-anh-duong-choi-loa.html.]

Thư ký hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Vài ngày , một tập hồ sơ dày cộp đặt bàn Án Đình.

Lê Chiêu, mồ côi. Từng bạo hành bởi cha nuôi, thường xuyên bỏ đói. Lên mười tuổi đưa cô nhi viện, lớn lên trong sự thiếu thốn nhưng vẫn giữ sự lương thiện và hồn nhiên. Nỗi ám ảnh lớn nhất của là đồ ăn, vì sợ ngày mai sẽ ăn no. May mắn là thể chất đặc biệt, ăn hoài béo, nên vẫn giữ vóc dáng cân đối, phù hợp với nghề diễn viên.

Án Đình lật từng trang hồ sơ. Anh về những trận đòn roi, những ngày đói rét của bé Lê Chiêu. Một tuổi thơ bất hạnh kém gì , nhưng tại thể tươi sáng đến ? Tại đôi mắt vẫn thể rạng rỡ như thế?

Anh tấm ảnh của Lê Chiêu trong hồ sơ, nụ vẫn tỏa nắng như ánh dương buổi sớm. "Được sống là hạnh phúc mà." Câu đó bỗng vang vọng trong tâm trí Án Đình, mặc dù từng . Anh nghĩ, chắc hoạt bát nhất thế gian, nếu ngày nào cũng nhảy nhót tưng bừng trong lòng ?

Một cảm giác lạ lùng dấy lên trong lồng n.g.ự.c Án Đình. Không sự đồng cảm thông thường, mà là một thứ cảm xúc khó gọi tên, như thể một ánh sáng yếu ớt len lỏi thế giới xám xịt của , và để ánh sáng đó biến mất.

Án Đình quyết định. Anh gặp Lê Chiêu.

________________________________________

 

Loading...