"ÁNH DƯƠNG RỰC RỠ" CỦA TÔI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-26 12:49:30
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái ngạc nhiên: “Tưởng phòng các quan hệ lắm, hóa ghét nó thế .”

Tần Ngọc khẩy: “Gia cảnh như nó, xứng ?”

Giọng hai dần nhỏ , biến mất. c.ắ.n môi, lòng lạnh toát, ngờ Tần Ngọc ác ý với như . Nghĩ nghĩ , bình thường cũng với cô ? lê bước chậm chạp về ký túc, tần ngần cửa mãi .

“Phù Phù? Đứng cửa gì? Vào .”

Giọng Tần Ngọc vang lên lưng, giật , như thể bắt quả tang.

“Ừ ừ.” đáp qua loa, vội mở cửa.

Tần Ngọc ôm rổ trái cây rửa xong, chặn : “Đợi , lấy ít trái cây , bố tớ gửi từ nước ngoài về.”

nhếch môi: “Thôi, hôm nay tớ ăn no .”

Tần Ngọc nghi hoặc: “Vậy .”

Vừa phòng, Từ Cảnh Cam bật dậy từ ghế như cá chép nhảy.

“Nguyễn Phù Phù!”

Thấy , cô nàng vội kéo ban công. Nhìn dáng vẻ lén lút của cô nàng, tưởng chuyện gì to tát.

“Gì thế?” tò mò hỏi.

Từ Cảnh Cam bất ngờ lộ vẻ thẹn thùng: “Tức là, mai gặp crush online với tớ nha.”

sốc: “Nhanh thế!”

Nếu nhớ lầm, thì đúng là lầm! Mới tuần thôi, Từ Cảnh Cam đổi một crush online mới!

Từ Cảnh Cam đắc ý: “Tao háo hức đến mức tối nay chạy thẳng tới ký túc xá của !”

: “Mày điên ! Hai đứa mày cách bao xa?”

Từ Cảnh Cam e thẹn: “Xời, cũng ở trường thôi~”

hiểu , hóa cái app chuyên phát triển cho lũ trai đơn gái chiếc trong trường hả?

bất lực: “Hai gặp , lôi tao theo gì?”

Từ Cảnh Cam dậm chân: “Người thẹn mà!”

Xí! Tao còn lạ gì mày nữa, Từ Cảnh Cam!

“Tao mặc kệ! Chiều mai mày xem trận bóng rổ của với tao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-ruc-ro-cua-toi/chuong-5.html.]

hoảng: “Tao ngoài !”

Từ Cảnh Cam chống nạnh, vẻ mặt bất mãn: “Nhát cái gì! Chuyện của mày quên lâu !”

“À đúng, bao giờ mày với Song Chiêu gặp mặt thật hả?”

giật , vội vàng nhào tới bịt miệng Từ Cảnh Cam: “Mày nhỏ tiếng chút !”

Rồi vội Tần Ngọc và , thấy họ để ý mới thở phào, nếu để Tần Ngọc , chừng lưng cô bịa chuyện gì về !

Từ Cảnh Cam ngáp dài: “Thôi thôi, mai tiếp.”

Ngày hội thể thao mùa thu của trường H bắt đầu, và điều mong chờ nhất chính là trận bóng rổ. Hàng năm, trận bóng rổ luôn thu hút cả đống từ viện thể d.ụ.c, nhớ năm nào cùng Từ Cảnh Cam xếp hàng từ sớm để ngắm khí chất các thể d.ụ.c.

Cơm trưa nuốt vội xong, Từ Cảnh Cam lôi sân bóng, nơi đám con gái vây kín. Trận đấu bắt đầu lúc hai giờ chiều, cả đám con gái chúng nắng ch.ói chang chờ cả tiếng rưỡi. Gần đến giờ, từng tốp nam sinh mặc áo bóng rổ lục tục kéo tới, đám con gái sân lập tức phấn khích, vài còn huýt sáo trêu chọc. Từ Cảnh Cam kích động kéo tay : “Đẹp trai c.h.ế.t mất, trai c.h.ế.t mất!” giờ thật sự chẳng còn hứng thú với mấy hoạt động “cọ sát” . Tục ngữ câu: Đàn ông giữ , như cải trắng thối.

Cứ đ.á.n.h bóng xong là kéo áo khoe cơ, thế là ? Tiết tháo của các đàng hoàng vỡ tan tành ! Từ Cảnh Cam thắc mắc: “Trời nóng thế , tụi nó mặc kín mít thế?” lườm cô nàng, đưa mắt quanh, chẳng hiểu ánh rơi trúng Song Chiêu. Song Chiêu cũng ở đây?

mới nhớ , mấy năm hình như cũng tích cực tham gia bóng rổ, nhưng hồi đó hai đứa chẳng liên quan gì, nên để ý lắm. Xa xa, mặc áo bóng rổ màu xanh lam, giày đen, ánh nắng chiếu lên làn da trắng sáng, mũi còn dán một miếng băng cá nhân hoạt hình đáng yêu. chằm chằm gò má một lúc lâu, trong tai vẫn văng vẳng giọng trầm thấp tối qua “Được”, tim đập thình thịch.

Đột nhiên, ánh mắt quét tới. kịp thu tầm thì phát hiện, lúng túng gượng với .Hai đứa một lúc, lạnh lùng . Tên lẽ nghĩ cố tình đến xem ? tức sôi m.á.u, đang trút giận thì cánh tay véo đau điếng. Quay , thấy Từ Cảnh Cam mặt trắng bệch.

Cô nàng ôm bụng, mồ hôi túa : “Phù Phù, tao , tao vệ sinh…”

nhíu mày: “Bảo mày trưa ăn ít đồ lạnh thôi, để tao đưa mày phòng y tế.”

Từ Cảnh Cam gào lên: “Không ! Mày ở đây cổ vũ cho giúp tao, tao về ngay.”

kéo tay cô nàng: “Không , tao còn mặt , cổ vũ kiểu gì? Để tao với mày!”

Từ Cảnh Cam nước mắt lưng tròng: “Mày buông tay , tao nhịn hết nổi , họ Từ như tao…”

Nói xong cô nàng chạy mất. lẩm bẩm trong đầu: Họ Từ? Thế vẫn là ai! Thôi kệ, chắc là họ Từ. Từ Cảnh Cam , trận đấu bắt đầu. Cầu thủ hai đội khởi động sân một lúc, khiến đám con gái ré lên. móc tai, điên cuồng quá!

“Song Chiêu! Song Chiêu!”

Bên cạnh, bao nhiêu cô nàng gào tên Song Chiêu, còn giơ cả bảng cổ vũ. Nhìn hai tay trống trơn của , khí thế thua xa ! Mắt thấy một hiệp sắp kết thúc. sốt ruột, tên Từ gì nhỉ? Con nhỏ phía hét: “Từ Cảnh Hằng! Từ Cảnh Hằng!”

Từ Cảnh Hằng? Trên sân chắc chỉ mỗi họ Từ, đúng ?

vội hét toáng lên: “Từ Cảnh Hằng! Cố lên! Từ Cảnh Hằng! Cố lên!”

Cô nàng bên cạnh ngạc nhiên , hét to hơn: “Song Chiêu! Cố lên! Song Chiêu! Cố lên!”

phục, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng nãy của Song Chiêu, hét lớn hơn: “Từ Cảnh Hằng! Cố lên! Từ Cảnh Hằng! Cố lên! Từ Cảnh Hằng! Cố lên!”

Cô nàng tức tối, vung bảng cổ vũ: “Song Chiêu! Nhất định thắng! Song Chiêu! Nhất định thắng! Song Chiêu! Nhất định thắng!”

Con nhỏ phía vỗ vai , đưa bảng cổ vũ: “Chị em, giọng chị to thật, Cảnh Hằng nhà tụi tui nhờ chị nhé!”

Loading...