"ÁNH DƯƠNG RỰC RỠ" CỦA TÔI - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-12-26 12:48:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hóa thằng đàn đó là chủ tịch hội học sinh khóa , chuyện nhận hối lộ là do bạn gái tung . Chẳng hiểu đồn thành bạn gái ở bên Song Chiêu mà đóng vai gián điệp, vùng bên cạnh thằng đàn , âm mưu soán ngôi. Chà chà chà, hóa chẳng liên quan gì đến . A, đáng lẽ nên mang gói hạt dưa tuần còn thừa bàn nhâm nhi! Đột nhiên, thằng đàn gì đó.

Song Chiêu lạnh, túm cổ áo thằng đó, mặt xanh mét, gân tay nổi lên. Trời, bạo lực quá! Không hổ là tám múi bụng! Cảnh nhập vai quá mạnh, khiến toát mồ hôi lạnh, vội lấy khăn giấy lau mồ hôi. Thằng đàn loạng choạng, tung một cú đ.ấ.m mặt Song Chiêu.

*Tí tách tí tách…* Máu nhỏ từng giọt xuống đất.

Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Từ Cảnh Cam ở xa cũng căng thẳng, kéo chạy khỏi chỗ thị phi. chen lấn định chạy , ai ngờ ai đó vấp chân, trái đạp ngã lăn giữa chiến trường. Để bảo vệ cái đồng hồ mới mua tháng , giơ cổ tay trái lên. Thế là cảnh tượng bỗng dưng kỳ lạ, bẹp đất giơ tay, chẳng Song Chiêu với thằng đàn thế nào. Sao tự nhiên yên ắng thế? Đánh tiếp chứ. hồi hộp mở mắt, thấy đồng hồ , thở phào. Giây tiếp theo, Song Chiêu lấy khăn giấy của , nhét lỗ mũi.

Hả??? suýt hét lên, ngã ngay đây? Thằng đàn lạnh lùng : “Đá bạn gái tao vì con bé ?”

tức đến xì khói, chứ, thiếu nữ thanh xuân bất bại đây nhé!

Song Chiêu chẳng thèm để ý , ngửa đầu hỏi : “Cô tên gì?”

Miệng run run, cái gì đến cuối cùng cũng đến.

“Tên ?”

Song Chiêu cau mày cúi đầu: “Dài thế ?”

khan: “Haha.”

“Hiệu trưởng đến !”

Trong đám đông vang lên một câu, xong vội vàng chạy tán loạn. Cuối cùng, ba chúng mời văn phòng hiệu trưởng.

Song Chiêu vẻ ngầu lòi: “Tất cả là do , liên quan đến khác.”

Thằng đàn hừ lạnh: “Một một chịu, cũng phần.”

…Ơ các , thế đây? suýt : “Thầy hiệu trưởng, là hai họ , liên quan đến em!”

Cuối cùng, thầy hiệu trưởng hiền từ thả về. Xong đời , xong đời , rõ ràng là hai xa lạ, giờ để nhớ mặt. Lần chạy thoát nữa !

nổi như cồn ở trường H, thậm chí còn lên cả diễn đàn trường. Độ hot kéo dài nguyên nửa tháng. Thậm chí còn bịa đủ thứ tiêu đề kỳ quái—

*“Cô nàng tiệm cà phê quỳ l.i.ế.m tên đầu gấu ngầu lòi”*

tức điên, siết c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, ai quỳ l.i.ế.m ai còn nhé! Chuyện cỏn con mà cứ dai dẳng mãi xong? bực bội mở Coul, liếc đống tin nhắn 99+, hừ lạnh một tiếng. Cậu thì sướng , để một đối mặt với đám dư luận thối hoắc!

Vừa online một lúc, *“ting”*, bên như canh sẵn, lập tức nhắn tới.

**Ánh Dương Rực Rỡ**: “Lông Xù, cuối cùng em online , tưởng em gặp chuyện gì chứ ( lóc)”

Hừ, nhờ phúc của , thể gặp chuyện gì chứ.

**Lông Xù Mềm Mại**: “Anh Ánh Dương, em cố ý để ý , tại dạo tâm trạng em thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-ruc-ro-cua-toi/chuong-4.html.]

Mãi lâu bên nhắn . nhíu mày, gì thế ?

**187**********

Một dãy gửi tới.

**Ánh Dương Rực Rỡ**: “Gọi cho .”

ngớ , gọi gọi đây?

Mẹ kiếp, hang cọp bắt cọp con! lập tức chạy khỏi ký túc, chui nhà vệ sinh công cộng ở tầng , các ô trong đó khá kín đáo. Khi bấm cuối cùng, chợt nhận cảm xúc guồng. Cô nàng dễ thương gặp chuyện gì cũng sẽ sướt mướt, huống chi đang xây dựng hình tượng siêu cấp vô địch mềm mại dễ thương! Khóc to thì cần, sợ lôi kéo cả cô quản lý ký túc đến. Thế là nghiến răng, hung hăng véo mạnh nách.

Trời đất ơi, đau c.h.ế.t mất. Song Chiêu c.h.ế.t tiệt, để thu phục , trả giá nhiều quá ! Cậu đợi đấy! Bấm gọi, Song Chiêu bắt máy ngay.

“Lông Xù?” Đầu bên vang lên giọng nam trầm thấp đầy mê hoặc.

Gì thế , từ bao giờ giọng tên dễ thế?

bóp mũi: “Anh Ánh Dương, hu hu hu hu~”

Giọng Song Chiêu lộ chút xót xa, khẽ thở dài: “Sao thế?”

trời, chuyện dịu dàng thế, đây, sắp rơi lưới …Cứu với! Lại véo thêm cái nữa nách… đỏ hoe mắt, mũi cay, nhưng vẫn thiếu chút lửa. Đột nhiên, một mùi hôi bay tới…Mẹ ơi! Hình như ai đó nặng ở ô bên cạnh, hôi quá, mùi đó xộc thẳng lên đỉnh đầu !! hun đến nước mắt lưng tròng, gào t.h.ả.m thiết, kể lể những “tội ác” gây với thời gian qua. Tất nhiên, gán cho hình tượng một tên đàn bá đạo đáng ghét, dám để lộ phận sớm thế.

Đầu bên Song Chiêu gần như lên tiếng, chỉ lải nhải than vãn. Vừa hạ thấp , nâng lên, thỉnh thoảng tự tâng bốc bản vài câu. Song Chiêu chỉ thỉnh thoảng phụ họa, khẽ khen : “Lông Xù giỏi quá.”

còn đổ cho chuyện vệ sinh hết giấy, tắm giữa chừng mất nước, ngủ bóng đè. Sau một hồi xả hết, mới nhận đầu bên yên tĩnh quá mức.

cẩn thận bóp mũi hỏi: “Anh Ánh Dương, thấy tên đó quá đáng ?”

Song Chiêu khẽ: “Quá đáng.”

hít mũi kể tiếp: “Cho nên học theo , chẳng thứ gì!”

“Được.”

đà lấn tới: “Sau hung dữ với em, em bảo gì nấy, cãi bất kể ai sai, cũng xin em !”

Song Chiêu dùng giọng dịu dàng mê hoặc lòng : “Được.”

Nói chuyện với Song Chiêu xong, bật dậy, hoa mắt ch.óng mặt, vịn tường ô vệ sinh một lúc lâu. Vừa định mở cửa, thấy một giọng quen thuộc. Tần Ngọc?

Một cô gái khác cẩn thận hỏi: “Tần Ngọc, Nguyễn Phù Phù phòng với Song Chiêu là quan hệ gì thế?”

Tần Ngọc thong thả mở vòi nước, hình như đang rửa gì đó.

hừ lạnh: “Mặt dày thôi, bám theo Song Chiêu, nhưng chẳng thèm để ý.”

Loading...