06
ở nông trường một đêm.
Anh trai nhờ mang lời nhắn, bảo mau chóng về nhà.
vốn .
nghĩ , học đại học thì vẫn cần thôn đủ loại giấy xác nhận.
Kiếp , chính vì trai việc ở đại đội, mới cách ngấm ngầm giấu giấy báo trúng tuyển của .
Còn chị dâu và bà nội Vương Kiến – hai kẻ ác độc đó.
Mối thù nếu báo, chẳng trọng sinh vô ích ?
bộ trở về làng, lạnh đến mức gần như chịu nổi.
Chưa bước chân cửa, thấy tiếng bà nội Vương Kiến cùng chị dâu đang buôn chuyện trong sân.
“Con em chồng cô còn về ? Cận kề Tết , cô cũng để mặc nó ?”
“Ai mà , con bé chắc lớn nghĩ đến chuyện trai gái thôi. Trước nó cứ thích chạy theo mấy nam thanh niên trí thức, nếu mà cản cho nó gặp đàn ông, thì nó chắc ôm cái bô cả ngày cũng chịu…”
“Thế thì còn thể thống gì nữa! Tú Cần , cô, con bé thể giữ , giữ sớm muộn cũng thành kẻ thù thôi!”
“Ai mà chẳng . nó thì cứ nuông chiều, cho nó học cấp ba, còn cho nó theo bọn thanh niên trí thức thi đại học. Trong cái nhà , lời thì trọng lượng gì chứ!”
“Hừ, để giới thiệu cho một mối hôn sự nhé, chính là Vương Kiến…”
“Bà nội Vương Kiến, chẳng Vương Kiến thích cô nữ thanh niên trí thức xinh nhất ? Nó để mắt đến Tranh Vanh ?”
Giọng điệu bà nội Vương Kiến trở nên kích động:
“Nó chẳng qua là một con yêu tinh thôi! Con giày rách chơi nát ! thể để nó hại cháu trai , Vương Kiến?”
Chị dâu nghĩ đến cái gì, giọng điệu bỗng trở nên hưng phấn:
“Cháu bà đúng là cái loại đa mưu nhiều kế, còn em chồng thì chỉ là đứa lẳng lơ rẻ tiền, khéo thể trị cháu bà!”
Kiếp , chính là hai con tiện nhân vài câu ba lời mà tính kế hãm hại.
Kiếp , nếu xé nát chúng đến trời nghiêng đất ngả, nhật nguyệt u ám.
Thì trọng sinh về, cũng uổng phí !
7
cố ý vòng quanh bên ngoài một lát, mới gặp trai lâu gặp đường.
Anh trai từ xa trông thấy .
“Tranh Vanh, trời rét căm căm thế , em còn ở ngoài ?”
trả lời, chỉ chăm chú .
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh trai hồi trẻ gương mặt tuấn, trông ngay thẳng thật thà.
Cũng chính nhờ gương mặt , mới khiến chị dâu bất chấp sự phản đối của gia đình, quyết gả cái nhà chỉ còn – một đứa mồ côi chỗ dựa.
Vì thế, trai luôn lời chị dâu răm rắp.
Trong nhà hễ cái gì , đều nghĩ cách mang về cho nhà đẻ chị dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-cua-toi/4.html.]
Kết hôn ba bốn năm mà con, cũng từng oán trách chị nửa lời.
Thế nhưng chị dâu vẫn chẳng bao giờ lòng.
Chị coi như cái gai trong mắt, luôn cảm thấy sự tồn tại của cản trở chị độc chiếm quyền hành, “hoàng hậu nương nương” trong nhà.
Đến tận kiếp , khi sống đến tuổi già, mới hiểu tâm lý của chị dâu gọi là “cạnh tranh giới tính” – “tranh đấu giữa đàn bà với ”.
“Lại giận dỗi với chị dâu nữa , em cứ nhường chị dâu một chút .”
lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhường thế nào? Nhường cả cái mạng cho chị luôn chắc?”
Anh trai chẳng mấy để tâm, chỉ : “Toàn nhăng cuội! Đi thôi, về nhà ăn cơm tối nào!”
và trai gần như cùng lúc bước nhà.
Sắc mặt chị dâu lập tức sầm xuống.
“Hừ, thật là ghê gớm! Người khác ba bảy lượt gọi cũng chẳng chịu về, mà còn để cô giữa trời lạnh căm căm chạy đến nông trường đón cô về.”
liền một cước đá tung cánh cổng sân.
Quát lớn mặt chị dâu:
“Chưa từng trai thể đón em gái ?”
“Sao? Muốn đuổi khỏi nhà chắc?”
“Có bản lĩnh thì giờ lập tức mang tiền ba vất vả tích cóp khi mất đây chia !”
Cả đời , chị dâu để tâm nhất hai việc: một là trai , hai là tài sản ba để .
Bị châm chọc một câu, lập tức chị nhảy dựng lên, định lao tới đánh .
“Vừa chiếm cô, còn chia đồ trong nhà. Trên đời gì đứa em chồng nào mặt dày vô liêm sỉ như cô chứ?”
Anh trai chắn ở giữa, mồ hôi túa đầy trán.
“Đừng đánh! Đừng đánh! Hôm nay gặp mặt ầm ĩ thế ?”
Cảnh tượng náo loạn chẳng khác nào gà dẫn đàn con trốn đại bàng.
lúc giờ cơm tối, trời lạnh đến mấy, cũng đội tuyết kéo xem nhà trò.
Chẳng mấy chốc, vây xem gần như kín cả một vòng.
giả vờ , lấy tay lau nước mắt.
“Chưa từng thấy ai mà còn độc ác hơn chị dâu, dám ngay mặt trai mà đánh .”
Anh trai ngăn chị dâu, nên chẳng còn rảnh mà bịt miệng .
Bà nội Vương Kiến chen trong đám đông, lên tiếng bênh vực chị dâu .
“Tranh Vanh, bình thường cháu giữ , cứ chạy đến chỗ thanh niên trí thức. Chị dâu sợ cháu chịu thiệt, ngày nào cũng bảo gọi về. Giờ cháu về , lấy oán báo ân?”
Chị dâu thấy lên tiếng giúp, lập tức che mặt, lóc còn to hơn cả .
“Trời đất ơi! quản nổi em chồng mơ mộng trai gái, đến Tết nhất còn em chồng đánh! … đúng là nên hết lòng hết với nó!”
Anh trai cũng chắn mặt chị dâu, nhíu mày trách :
“Em đấy, em! Mau qua đây xin chị dâu !”