Có tiền thể nhiều chuyện.
8h sáng hôm , Tần Đường thức dậy, xuống tầng liền thấy đang đợi .
A Khởi chuẩn cho cô bánh bao và một ly sữa, dì Quế mỗi sáng đều mang bánh bao bán nên bánh bao của dì vô cùng ngon.
Lữ An đưa cho Tần Đường một tờ giấy: “Mấy đồ vật cần thiết liệt kê đây , cô xem qua .”
Tần Đường liếc qua một lượt, hỏi: “Từ điển Tân Hoa cũng cần? Không hôm qua Tiểu Thành quyên góp ?”
Tưởng Xuyên đúng lúc từ bên ngoài : “Lúc xem qua , phát hiện bọn họ đều dùng sách lậu, chất lượng giấy kém nhưng nhiều chỗ còn sai sót vô cùng nghiêm trọng, cho nên đem thu hồi tiêu hủy bộ .”
Càng là nơi nghèo khó thì tri thức càng thiếu thốn, nếu ai phát hiện, bọn họ chắc chắn sẽ học theo những sai sót đó cả đời.
Lữ An tức giận thêm: “Có một căn bản chỉ để lấy cái danh quyên góp ủng hộ, nhưng đồ dùng mang đến thì là rác rưởi.”
Tần Đường l**m môi , lấy bút ghi bổ sung thêm vài thứ đưa cho Lữ An.
A Khởi và dì Quế ở trông nhà, còn đều theo.
Tần Đường Tưởng Xuyên trong chiếc xe Jeep đen bóng loáng, hỏi: “Xe sửa xong ?”
Tưởng Xuyên vặn chìa khóa thử khởi động xe, cô giây, “Lên xe , sẽ cô thương .”
Khóe môi Tưởng Xuyên giật giật: “Tốt nhất là nên như .”
Tưởng Xuyên cô cả nửa ngày, cuối cùng bật . Xe lăn bánh khỏi viện.
Lữ An và Tiểu Thành đằng an ủi vài câu. Lữ An : “Cô yên tâm, kỹ thuật lái xe của Tưởng , mạng cứng, mấy năm từng rơi xuống vực mà c.h.ế.t đó.”
Tiểu Thành cũng vuốt m.ô.n.g ngựa theo: “Cho nên chúng theo Tưởng lâu, mạng cũng cứng kém nhé.”
Tưởng Xuyên nhỏ giọng mắng hai : “Đừng linh tinh.”
Tiểu Thành và Lữ An liền im lặng.
Tần Đường nghiêng đầu Tưởng Xuyên, từ bên sườn mặt vô cùng lạnh lùng, hầu kết lộ rõ, khóe môi mím , vẻ đang căng thẳng.
Không ai chuyện nữa.
Cách Tần Đường mua đồ cùng những phụ nữ vô cùng khác biệt, thậm chí còn nhanh gọn quyết đoán hơn nhiều đàn ông bình thường. Nói lượng, xem giá, đặt cọc, tài khoản chuyển tiền, thời gian nhận hàng… tất cả chỉ trong chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-8.html.]
Đến khi Tần Đường rút thẻ quẹt thứ ba, rốt cục Tưởng Xuyên ngăn .
Tần Đường nhíu mày khó hiểu: “Sao ?”
Tưởng Xuyên cô một cái, giá cả với ông chủ, tính toán một , phát hiện cô tính nhiều hơn một ít.
Cuối cùng mấy mua bán tiếp theo đều là Tưởng Xuyên tính tiền, Tần Đường chỉ cần quẹt thẻ.
Đi khỏi xưởng quần áo, Lữ An và Tiểu Thành đằng nhỏ giọng chuyện.
Tiểu Thành thầm: “Hóa cô Tần chính là một bạch phú mỹ nha! Chúng theo cảm giác như đang ăn cơm mềm* …”
*ăn cơm mềm: ý chỉ bao nuôi
Lữ An tiếng, Tưởng Xuyên liền đầu .
Tiếng lập tức im bặt.
Sắc trời tối dần, qua phố của dân tộc Hồi, Tưởng Xuyên để xuống xe còn thì tìm chỗ đỗ.
Lữ An hỏi Tần Đường: “Trước đây cô Tần từng tới Tây An ?”
Tần Đường về con phố náo nhiệt, chậm rãi lên tiếng: “Từng tới vài .”
Lữ An gật đầu: “Bên trong nhiều đồ ăn vặt của Tây An, mấy ngay nữa chắc thể trọn đạo chủ của chủ nhà , cho nên tối nay chúng ăn tối ở đây nhé, thuận tiện dẫn cô dạo một vòng luôn.”
Tần Đường tỏ thái độ gì, về đằng .
Đi một lúc, Lữ An đầu hỏi: “Cô chọn nhà hàng nào , nếu để giới thiệu……..”
Lữ An còn kịp xong, ánh mắt bỗng nhiên đổi.
………..
Lúc Tưởng Xuyên nhập hội với bọn họ, Lữ An ở bên cạnh nhỏ giọng : “Lúc nãy em thấy Triệu Kiến Hòa, tù từ bao giờ.”
Lời tác giả: Câu chuyện vốn dĩ từ lâu nhưng năng lực đủ, cứ một chút là bế tắc, tuy rằng bây giờ tình hình cũng khá hơn là mấy nhưng sẽ cố hắng hết sức. Câu chuyện ngọt ngào ư? Tất nhiên là , nhưng chính là ngọt với một phong cách khác với bình thường. Người đàn ông như Tưởng đây, một khi sủng ai đó nhất định sẽ ngọt đến sâu răng))
Bối cảnh truyện chủ yếu là ở Thiểm Tây. vốn nghĩ ở Vân Nam vì từng sống ở đây hai năm nên sẽ hiểu nhiều hơn một chút, nhưng lúc suy nghĩ bản thảo, đắn đo hồi lâu mới quyết định lựa chọn Thiểm Tây. Tuy Thiểm Tây nhưng một bạn học Thiểm Tây, lúc cô âm địa phương, thể hiểu, cô cũng mang tới cho ít đặc sản Thiểm Tây, vấn đề thì và cô cùng thảo luận, hoặc là sớt Baidu nha)) Nên nếu sai sót mong sửa giúp nhé~~~