Tưởng Xuyên tìm chỗ đỗ xe, hai bước xuống xe, Tưởng Xuyên mặt Tần Đường, hình cao lớn, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, khiến thể ngơ. Tần Đường ngẩng đầu một cái, mới nhận đàn ông còn cao hơn nghĩ nhiều.
Ánh mắt Tưởng Xuyên đảo qua phụ nữ mặt, là một xinh , dáng vô cùng , cặp đùi thon dài, thẳng tắp.
Làn da trắng nõn nà, trắng đến mức dường như chỉ cần đụng nhẹ là chảy cả nước.
Loại phụ nữ yếu đuối như thế , chạy lên vùng núi khỉ ho cò gáy cái gì?
Tưởng Xuyên cong cong khóe môi, chỉ một cửa hàng bên cạnh: “Đi thôi, ăn xong trở về còn nhiều việc .”
Nụ chút tùy ý, Tần Đường nhíu mày, cảm thấy đàn ông chút khinh thường cô?
Khinh thường cái gì chứ? Cảm thấy cô thể chịu khổ ?
Thời điểm theo trong quán ăn, trong quán chỉ một vị khách, lúc đang húp mì sùm sụp. Tưởng Xuyên ở cửa phòng bếp : “Một bát mỳ thịt bò lớn, một bát…”
Anh đầu cô.
Tần Đường: “Bát nhỏ.”
Ông chủ bên trong rõ, lớn tiếng đáp : “Được!”
Tưởng Xuyên gọi thêm hai cái bánh mỳ kẹp thịt, hai ngối đối diện . Chỉ trong chốc lát, mỳ mang lên. Bát lớn bát nhỏ sự chênh lệch vô cùng rõ ràng, nhưng ăn nhanh. Lúc Tần Đường mới ăn một nửa thì bát của thấy đáy.
Buổi trưa cô ăn cơm, do cũng qua cơn đói nên ngược ăn , chỉ chậm gẩy gẩy vài đũa.
Tần Xuyên ăn mỳ xong, tiếp tục ăn bánh mỳ kẹp thịt, cô : “Cô ăn hết?”
Tần Đường quả thực ăn nữa, buông đũa : “Ừ, nhiều mỳ quá.”
Khóe miệng Tần Xuyên vểnh lên, là cái điệu mang chút khinh bỉ. Tuy gì, nhưng Tần Đường , đang cảm thấy cô đang lãng phí lương thực.
Ánh mắt cô nóng lạnh , cầm đũa lên.
Tưởng Xuyên tiếng, cầm lấy một cái bánh mỳ khác lên ăn.
Tần Đường cuối cùng cũng miễn cưỡng ăn xong bát mỳ, lúc hai đến cửa, Tần Xuyên đưa mắt cô: “Cô ở khách sạn nào?”
Tần Đường hỏi : “Ở chỗ mấy chỗ ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-4.html.]
Tần Xuyên cô, : “Có.”
Tần Đường hỏi tiếp: “Có phụ nữ ?”
Tưởng Xuyên đáp: “Có.”
Tần Đường đưa tay sờ sờ máy ảnh, “Vậy ở chỗ của mấy , tiện việc.”
Lần cô tính toán kĩ , cô sẽ ở đây lâu, sớm thành xong công việc để trở sớm một chút. Tầm tháng sáu cô Quảng Tây.
Tần Xuyên cô nửa ngày, xoa xoa mái tóc ngắn, nhẹ: “Đi thôi.”
Xe chạy gần một tiếng, Tần Đường bốn phía xung quanh, nơi hiển nhiên là vùng ngoại thành Tây An, chút hẻo lánh. Tưởng Xuyên lái xe trong một cái viện, thoạt vẻ rộng. Bên trong một cây đại thụ lớn, một tòa nhà hai tầng cũ kĩ, giống như là một cái xưởng sửa xe, ngoại trừ hai cái xe tải lớn, còn một chiếc Jeep màu đỏ và một chiếc Santana kiểu cũ.
Tưởng Xuyên đỗ xe xong : “Tới nơi .”
Ghế phản ứng gì, đầu , thấy cô đang chằm chằm bên ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên thành một nụ vui vẻ: “Bây giờ thấy sợ ?”
Còn hỏi rõ ràng dám cùng trở về .
Tần Đường , lạnh nhạt hỏi: “Sợ cái gì? chỉ đang ngắm xung quanh một chút thôi.”
Lão Viên việc đáng tin cậy, nếu điều tra rõ đối phương sẽ với cô. Lão Viên nơi khu tổ chức tình nguyện, trang web địa chỉ và phương thức liên lạc cụ thể. Đồ quyên góp gửi đến đây đều ở đây phân chia đến các hộ nghèo trong khu.
lúc , một chiếc xe ba bánh từ bên ngoài tiến , đỗ ngay bên cạnh.
Trên xe chất đầy các bao lớn nhỏ, ghế lái là một đàn ông trẻ tuổi, to lớn kém gì Tưởng Xuyên.
Người đàn ông trẻ tuổi thấy cái xe Jeep màu đen ánh mắt liền sáng lên, lưu loát nhảy xuống xe, hưng phấn : “Anh Tưởng trở !”
Tưởng Xuyên xuống xe, tay đút túi quần, hình cao lớn ở đó, chắn hết ánh mặt trời.
Tần Đường cũng xuống xe, đàn ông lái xe ba bánh thoáng sửng sốt, đó : “Cô Tần, còn tưởng cô sẽ về khách sạn nghỉ ngơi chứ. Đâu cần gấp như ?”
Tưởng Xuyên : “Cô ở đây.”
Tần Đường im lặng hai giây, về phía đàn ông thấp hơn Tưởng Xuyên nửa cái đầu, “Anh là ngài Lữ?”
“Cô gọi là Lữ An là .” Lữ An , chỉ về phía đàn ông trẻ tuổi phía , “Anh là Tiểu Thành. Chỗ của chúng điều kiện thể so với khách sạn, phòng trống còn một căn, nếu cô ngại thì đợi một chút, sẽ kêu dọn dẹp qua, còn nếu thì để đưa cô đến khách sạn trấn.”