A Khởi vội giải thích: “Bọn họ cùng các núi hỗ trợ”.
Tưởng Xuyên bọn họ vài giây, nam sinh : “Chúng là thật lòng l*m t*nh nguyện, tiện thể xem trẻ con trong núi một chút, cũng ngắm luôn phong cảnh ven đường. Các cho chúng nhờ, sai chúng gì cũng , coi như là tiền xe.”
Tưởng Xuyên hỏi: “Làm cái gì cũng ?”
Mấy cô gái liếc , đỏ mặt : “ .”
Tưởng Xuyên : “Vậy , mấy thể ở đây. nếu việc thì việc đều theo….”
Anh một vòng, ngón tay chỉ về phía Tần Đường một váy đỏ rực rỡ đang ở góc phòng: “Nghe cô sắp xếp.”
Tần Đường vội vàng đầu : “Vì chứ?”
Tần Xuyên giải thích vô cùng hợp tình hợp lý: “Đến lúc đó một cô hết việc ? Được , cứ như . Tối mai chúng xuất phát.”
Tần Đường : “ tưởng bỏ tiền, các bỏ sức chứ.”
Như công bằng.
Cô thích công việc chỉ huy, nếu đây là Thiểm Tây, cô sớm độc lai độc vãng, cần theo bất cứ ai cả.
Tiểu Thành từ bên ngoài chạy , nhỏ bên tai Tưởng Xuyên một câu. Tưởng Xuyên cô, “Được , nghỉ ngơi , chạng vạng ngày mai xuất phát.”
Lúc tới cửa đầu cô: “Còn nữa, ngày mai đừng mặc váy, ban đêm trời khá lạnh.”
Sau đó bóng dáng cao lớn liền khuất cánh cửa.
Tần Đường vô cùng buồn bực.
Lữ An bôi thuốc xong liền trở , lớn tiếng : “Được , chúng ăn cơm thôi, đợi Tưởng .”
A Khởi sắp xếp chỗ ở cho bốn sinh viên , ba nữ ở một phòng, trong phòng là hai cái giường tầng, thể ở bốn .
Vị nam sinh thì ở tại một phòng khác.
Ba cô gái rửa mặt xong, ở giường tán gẫu, trong đó một cô gái gương mặt trắng nhất : “Tớ cảm thấy sợ sợ. Có chắc bọn họ là ? Hay là chúng về ?”
“Trở về sớm gì chứ? Kì nghỉ hè dài như . Tớ thấy ở đây cũng khá , đừng sợ. Chị họ tớ tới chỗ một , tớ chị giới thiệu nên mới dẫn các tới đây đấy. Ở đây l*m t*nh nguyện bao ăn bao ở còn thể ngoài thăm thú thêm, tuy vất vả một chút nhưng cũng khá vui…. , điều khiến tớ vui nhất chính là… cái gọi là Tưởng , thật là men, dáng thật là .”
“Tớ từng thấy ai nam tính như cả, vì , tớ nhất định .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-den-nhu-nang-mai/chuong-12.html.]
“Tiểu Bạch, thì ?”
“Tớ….. Với , các đừng gọi tớ là Tiểu Bạch nữa. Cô gái hồi tối so với tớ còn trắng hơn nhiều, còn xinh nữa. Tớ cô là nhiếp ảnh gia đấy.”
Sáng sớm hôm , cô gái tối hôm qua sẽ ở vì Tưởng Xuyên cũng rời .
Tần Đường hỏi: “Vì ?”
Tiểu Bạch : “Nhà việc gấp nên về ạ.”
Ngoài Tiểu Bạch thì còn một nam một nữ nữa, nam sinh tên là Từ Bằng, nữ sinh còn là A Tây, là Hồi.
5h chiều, Tưởng Xuyên trở về cùng với hai tài xế xe tải nữa, đằng họ là hai chiếc xe tải lớn.
Mấy ăn cơm xong chuẩn xuất phát. Thấy Tần Đường mang theo cả một vali to, Từ Xuyên nhíu mày: “Cần mang nhiều đồ đến ?”
Tần Đường Tần Xuyên: “ cần dùng.”
Xong hỏi : “Chẳng lẽ thể mang ?”
Mắt Tần Đường to sáng, ngay từ đầu tiên gặp mặt, Tưởng Xuyên cảm giác dường như từng thấy ở đó, nhưng ý nghĩ nhanh vùi dập, bởi trí nhớ của , nếu gặp qua cô gái xinh như thế thì nhất định sẽ nhớ mãi quên.
Anh gì nữa, đỡ lấy va li trong tay cô , nhét ghế .
Tần Đường theo nhịn : “Anh cẩn thận một chút!”
Bên trong máy ảnh và các lens kính của cô, nhồi nhét như , nhỡ may hỏng mất thì .
Tưởng Xuyên cất hành lí xong xuôi, đảm bảo dù đường xóc nảy cũng sẽ vấn đề gì, cô, lau mồ hôi tay, cong khóe miệng: “Được , sẽ hỏng đồ của cô mà.”
Sau đó mấy đằng : “Được , lên xe .”
Tần Đường ghế phó lái đằng , hai cô gái ở giữa, Tiểu Thành và Từ Bằng cùng, Lữ An thì ở trạm.
Lần chỉ tới Du Lâm trong hai ngày, tối nay , tối ngày là về.
Lúc tới Du Lâm là chuyện của ba tiếng , còn tới 10h, ở thành phố lúc vẫn còn náo nhiệt. Sau khi tìm chỗ đỗ xe, Tiểu Bạch : “Mọi ăn khuya một chút ?”
Tần Đường : “ đói, cứ .”