Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2025-05-23 06:33:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lăng Thanh nói rồi, lại ôm eo anh.
Vu Thần lười nói nhảm với cậu, anh kéo tay cậu rồi bế người lên, đi lên cầu thang.
Lăng Thanh còn muốn giãy giụa, Vu Thần liếc cậu một cái, bất đắc dĩ nói: "Cậu yên chút đi.”
Lăng Thanh cảm thấy anh này đúng là cậy sắc làm càn, dựa vào việc bản thân đẹp trai, cậu lại bảo bối chiều anh nên mới dám nói với cậu những lời này.
“Anh cũng chỉ được bảo bối chiều mà kiêu ở chỗ tôi thôi, nếu đổi thành người khác thì giờ này bánh xe đã đè lên mặt anh rồi!”
Vu Thần: ...
Vu Thần nghiến răng nghiến lợi: "Bánh xe đè lên mặt ai?”
“Đương nhiên là anh.” Lăng Thanh sờ gáy anh: "Tính tình anh lớn quá, sắp tỷ lệ thuận với nhan sắc của anh rồi.”
“Tôi tính tình lớn?” Vu Thần nhìn người trong lòng, cười lạnh một tiếng: "Nếu tôi thật sự tính tình lớn, giờ này cậu sớm đã không nên ở đây, mà nên ở trong xe rồi!”
“Bánh xe đè lên mặt cậu thì còn tạm được!”
“Đè liên tục! Đè tới đè lui! Đè cho cậu kêu meo meo!”
Lăng Thanh bị lời anh nói chọc cười: "Bảo bối à, tôi cưng chiều anh, nhưng mà,” Cậu ngẩng người lên, ghé sát tai Vu Thần: "Anh chỉ có thể ở dưới thôi.”
“Cậu đúng là không có chút tự biết mình nào.” Vu Thần liếc cậu một cái, tăng nhanh bước chân lên cầu thang.
Lăng Thanh thấy anh cứng đầu thì trong lòng càng thêm ngứa ngáy, con vịt c.h.ế.t mạnh miệng, đến lúc lên giường rồi, anh sẽ phải khóc thôi!
Cậu nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Vu Thần càng thêm nóng bỏng.
Đợi vào phòng ngủ, Vu Thần dùng một tay ném người lên giường, quay đầu liền đi ra ngoài.
Lăng Thanh nghi hoặc: "Bảo bối à không làm sao?”
Đáp lại cậu là một tiếng đóng cửa thật lớn.
Lăng Thanh lắc đầu: "Đẹp thì đẹp thật, nhưng tính khí quá lớn.”
“Nhưng mình thích!”
Cậu nói xong thì nằm xuống giường, kéo chăn qua từ từ thiếp đi.
Lăng Thanh ngày hôm sau tỉnh lại đã là 11 giờ rưỡi.
Đầu cậu hơi đau, ngồi trên giường hồi lâu mới cuối cùng dễ chịu hơn một chút.
Triệu chứng này, nhìn là biết mình đã say rượu.
Thật ra cậu không thường xuyên say.
Lúc chưa nổi tiếng, đến những nơi thường để uống bia và rượu trắng nhiều hơn.
Sau khi nổi tiếng, cậu nói mình dị ứng rượu vang đỏ, người khác cũng không dám ép cậu uống rượu vang đỏ.
Việc say như hôm qua đã rất ít khi xảy ra.
Nhưng tửu phẩm của cậu không tệ, chắc là cũng không làm gì quá đáng đâu nhỉ... nhỉ?
Lăng Thanh cố gắng hồi tưởng lại.
Không hồi tưởng thì thôi, vừa hồi tưởng đã giật nảy mình!
Vậy mà cậu lại hôn Vu Thần! Còn lái xe bất thành!
Lăng Thanh sợ tới mức sờ bụng mình theo phản xạ, may quá, vẫn phẳng lì.
Không lái xe, không mang thai, cũng sẽ không sinh!
Rượu làm hại người, người xưa quả không lừa ta!
Nhưng mà...
Lăng Thanh cố gắng lục lọi trong ký ức mơ hồ của mình, cuối cùng tìm được đoạn mình hôn Vu Thần, còn có đoạn dây áo choàng tắm của đối phương bị mình kéo tuột xuống.
Không thể không thừa nhận, dáng người đối phương vẫn rất đẹp, cảm giác hôn cũng không tệ.
Nụ hôn đầu bao nhiêu năm nay của cậu trao cho một đại mỹ nhân hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của mình thế này, không lỗ!
Coi như là tiền lãi đi!
Ai bảo tên tra công này sống c.h.ế.t kéo dài không chịu ly hôn!
Ngoài tiền ra thì cậu thu chút tiền lãi kiểu này cũng là nên làm!
Lăng Thanh nghĩ vậy thì tâm trạng vui vẻ xuống giường.
Chải chuốt rửa mặt xong, Lăng Thanh thay bộ quần áo chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Thế nhưng cậu đi đến cửa, nắm tay nắm cửa kéo nửa ngày lại phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, hoàn toàn không kéo ra được!
Lăng Thanh: ...
Lăng Thanh vỗ vỗ cửa.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của quản gia: "Có chuyện gì sao, phu nhân?”
“Mở cửa cho tôi.”
“Xin lỗi phu nhân, sáng nay trước khi đi làm thiếu gia đã dặn dò, hôm nay cậu cứ ở trong phòng, đâu cũng không được đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/chuong-7.html.]
Lăng Thanh cười lạnh một tiếng: "Giam giữ trái phép à?”
“Thiếu gia là vì tốt cho cậu.”
Tốt cho tôi cái beep?
Hạn chế tự do cá nhân mà là tốt cho tôi?
Sao anh ta không ở trong phòng, đâu cũng không đi đi!
Lăng Thanh cảm thấy thật nực cười.
Tra công chính là tra công!
Đẹp trai đến mấy cũng là đồ tra!
“Ông nghĩ cái này có thể nhốt được tôi?”
Quản gia cung kính nói: "Chắc là có thể ạ.”
Lăng Thanh cười một tiếng, xoay người đi đến ban công phòng mình.
Chỗ cậu là tầng hai, khoảng cách đến tầng một không tính là quá cao, nhưng cũng có độ cao nhất định.
Độ cao này đối với người khác có lẽ hơi đáng sợ, nhưng đối với Lăng Thanh mà nói thì lại là quá đơn giản.
Đừng coi thường ảnh đế xuất thân từ phim võ thuật, đặc biệt là loại trước khi nổi tiếng còn từng làm thế thân võ thuật cho người khác!
Lăng Thanh gần như không chút do dự, nhìn kỹ điểm đặt chân của mình, nhảy thẳng xuống.
Người làm vườn còn đang cắt tỉa cành hoa, bất thình lình nghe thấy một tiếng “Bụp”.
Vừa quay đầu lại, liền thấy phu nhân mới của nhà mình đang phủi tay đứng thẳng người, thấy ông ấy nhìn qua thì còn chào một tiếng: "Hi~”
Người làm vườn lịch sự nói: "Chào cậu.”
“Ông cứ bận đi, tôi ra ngoài trước đây.” Lăng Thanh dịu dàng nói.
“Vâng.”
Đợi đến khi Lăng Thanh đi xa rồi, người làm vườn mới phản ứng lại, bỏ lại hoa cỏ của mình chạy đến trước mặt quản gia.
“Không hay rồi! Phu nhân nhảy lầu rồi!”
Quản gia đang ăn cơm bị sặc một miếng cơm trong cổ họng, vừa đứng dậy vừa ho vừa hỏi: "Bị thương nghiêm trọng không? Mau đưa tôi đi xem!”
Người làm vườn lắc đầu: "Không nghiêm trọng, cậu ấy đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Vâng, chào tôi một tiếng rồi đi.”
“Còn chào ông một tiếng?” Quản gia khó hiểu: "Cậu ấy không bị ngã bị thương hay gì sao?”
Người làm vườn gật đầu: "Không có.”
Quản gia tức giận nói: "Vậy mà ông để cậu ấy đi!”
Người làm vườn tủi thân: Tôi nào dám quản cậu ấy chứ, với lại, ông cũng đâu có nói là không cho cậu ấy đi đâu.
Quản gia tức giận cầm điện thoại của mình lên gọi cho Vu Thần: "Thiếu gia, phu nhân ra ngoài rồi! Cậu ấy nhảy xuống từ ban công phòng mình, tôi nhất thời không để ý.”
Vu Thần: ???!!!
Nhảy cái gì? Ban công nào?
Lăng Thanh điên rồi sao?! Lầu cũng dám nhảy!
“Cậu ấy không bị thương?”
“Không ạ.”
Vậy thì tốt, Vu Thần vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo anh lại nổi giận, cúp điện thoại, gọi cho Lăng Thanh.
[Lời tác giả]
Quản gia: Thiếu gia, phu nhân đã ở trong nhà ba tiếng rồi.
Vu Thần: Chịu nhận sai chưa?
Quản gia: Không chịu, phu nhân nhảy lầu chạy mất rồi!
Vu Thần: !!!
Vu Thần suýt nữa phun ra một ngụm máu.
----------
Lăng Thanh đang chuẩn bị đi tìm Tôn Nặc.
Chiều hôm qua lúc uống rượu cậu đã thêm Wechat của Tôn Nặc và Từ Hàm.
Tối qua Tôn Nặc gửi cho cậu mấy tin nhắn, sợ cậu bị Vu Thần bạo hành gia đình.
Đúng lúc này Tôn Nặc cũng tan học, cậu cũng chưa ăn cơm, hai người tâm đầu ý hợp, quyết định cùng nhau ăn bữa trưa.
Kết quả vừa lên xe, điện thoại của Vu Thần liền gọi tới.