Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2025-05-23 06:32:18
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lăng Thanh cười tủm tỉm ghé sát vào anh, hôn lên môi anh một cái: "Rất thoải mái, sẽ không đau lắm đâu, tôi sẽ rất dịu dàng.”

 

Vu Thần: ...

 

Lăng Thanh thấy anh không nói gì thì chỉ cho là anh đồng ý rồi, vừa hôn, vừa tiến lại gần thắt lưng anh.

 

Thế nhưng cậu còn chưa kịp đến gần thì đã bị Vu Thần dùng sức, lật tay đè lên bàn.

 

Lăng Thanh khó hiểu: "Anh không thích tư thế đó?”

 

Vu Thần: ...

 

Vu Thần thực sự không biết tâm trạng mình bây giờ là thế nào, anh nhìn người trước mặt rồi hít sâu một hơi, cố gắng giữ lý trí.

 

Buông Lăng Thanh ra, anh đi về phía cầu thang.

 

Lăng Thanh chặn anh một lần nhưng không chặn được thì lập tức biết mỹ nhân mình để ý không muốn cùng mình trải qua một đêm xuân, lúc này anh muốn rời đi rồi.

 

Cậu có chút tiếc nuối, tấm vé xe hạng sang này của mình sao lại không lên được chiếc xe hơi hạng sang tốt như vậy chứ?!

 

Tuy mình là tài xế mới, nhưng tài xế mới mới có kiên nhẫn, không phải sao?!

 

Hơn nữa điều kiện của mình cũng không tệ mà, vừa dịu dàng vừa nguyện ý đối tốt với anh.

 

Haiz, lòng mỹ nhân, mò kim đáy biển!

 

Nhưng chuyện lái xe này phải tình đầu ý hợp, đặc biệt là đại mỹ nhân cấp bậc này, đối phương không muốn thì mình cũng ngại ra tay tàn phá hoa, cưỡng ép lái xe.

 

Lỡ như xảy ra tai nạn xe hỏng thì người đau lòng vẫn là mình.

 

Lăng Thanh nghĩ vậy, cậu ngáp một cái, kéo ghế ngồi xuống, gục mặt lên bàn chuẩn bị ngủ.

 

Hy vọng trong mơ mình vẫn có thể gặp được đại mỹ nhân thế này.

 

[Lời tác giả]

 

Lăng Thanh: Nhan sắc này, tôi thích, muốn làm mặt trời!

Vu Thần: ... Cậu mới là người bị làm mặt trời!

Lăng Thanh: Hừ, mơ đi bảo bối!

 

Sau đó.

 

Lăng Thanh: Đừng hỏi, hỏi thì Vu Thần sẽ không làm người nữa, đổi nghề làm chó rồi! Hừ!

 

Vu Thần lên cầu thang, trên đường về phòng vô tình liếc xuống lầu, liền thấy Lăng Thanh đang gục trên bàn hình như ngủ thiếp đi rồi.

 

Bước chân anh bất giác dừng lại một chút.

 

Giây tiếp theo, anh lại bước đi như gió quay về phòng ngủ của mình.

 

Lúc đứng trước gương trong phòng tắm, Vu Thần mới phát hiện môi mình bị rách một mảng da.

 

Không lớn, cũng không rõ ràng, nhưng lại nhắc nhở một cách sống động về những gì anh và Lăng Thanh vừa làm ở dưới lầu.

 

Vu Thần im lặng cụp mi mắt xuống.

 

Tuy là anh đã kết hôn với Lăng Thanh, cũng muốn hòa hợp tốt đẹp với đối phương, nhưng về bản chất anh không thích tính cách của Lăng Thanh, chỉ nghĩ hai người tương kính như tân là được.

 

Còn về hành vi thân mật cần có giữa vợ chồng, Vu Thần không muốn xảy ra quá sớm với đối phương.

 

Bản thân anh vốn là người t.ì.n.h d.ụ.c khá nhạt nhẽo, bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật với ai.

 

Theo suy nghĩ của anh, giữa anh và Lăng Thanh, ít nhất phải trải qua mấy tháng mưa dầm thấm lâu thì mới có thể từ từ tuần tự tiến đến ôm hôn.

 

Thế nhưng anh không thể nào ngờ được, lúc say rượu Lăng Thanh giống hệt như biến thành người khác.

 

Vậy mà lại có gan cưỡng hôn mình, còn muốn làm chuyện không thể miêu tả với mình!

 

Tửu phẩm thế này mà cậu còn dám ra ngoài uống rượu?

 

Vu Thần cảm thấy cũng may hôm nay Từ Hàm phát hiện sớm, không thì đoán chừng bây giờ đầu mình đã có thể đua ngựa rồi!

 

Anh nghĩ đến đây liền tức giận ngùn ngụt, thầm nghĩ đợi ngày mai ra ngoài phải khóa cửa phòng Lăng Thanh lại.

 

Để tránh mùa thu đến, nhà người ta một mảnh vàng óng, còn mình thì lại thu hoạch một mảnh xanh biếc.

 

Vu Thần vừa nghĩ, vừa tắm xong.

 

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Vu Thần nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi.

 

Anh cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị mở Wechat thì lại nghĩ đến Lăng Thanh ở dưới lầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/chuong-6.html.]

Nội tâm Vu Thần giằng co mấy giây rồi đi ra ngoài, liền thấy Lăng Thanh vẫn đang gục ngủ trên bàn ăn ở tầng một.

 

Tiết đầu thu, ban đêm vẫn hơi lạnh, Vu Thần do dự hai phút rồi cam chịu đi xuống lầu.

 

Anh chạm vào Lăng Thanh, thấy Lăng Thanh không động đậy nên đành phải cúi người bế thốc người lên.

 

Động tác này biên độ hơi lớn, Lăng Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy là anh thì lại cười rộ lên, đưa tay sờ mặt anh: "Đúng là mơ thấy thật rồi.”

 

Vu Thần: ...

 

Vu Thần né tay cậu, nhưng không né được, anh cạn lời nói: "Bỏ tay xuống.”

 

Lăng Thanh dựa theo tâm lý yêu hoa tiếc hoa, bỏ tay xuống, choàng qua cổ anh, hỏi anh: "Bảo bối à, trong mơ có làm không?”

 

Vu Thần: ...

 

Cậu say đến thế này rồi, mà còn nghĩ đến chuyện không thể miêu tả với tôi trong mơ!

 

Thế này mà cậu còn mặt dày đòi ly hôn?!

 

Giả tạo!

 

“Không làm, ly hôn!” Vu Thần tức giận nói.

 

Lăng Thanh vung tay, vỗ mạnh vào vai anh một cái: "Ly hôn! Ly hôn rồi anh theo tôi, tôi nuôi anh!”

 

Vu Thần: ... Cậu ngậm miệng lại đi.

 

Lăng Thanh vỗ xong, lại không nhịn được mà xoa xoa giúp anh, hỏi anh: "Đau không bảo bối, vừa nãy tôi không kiểm soát được, đánh mạnh tay rồi.”

 

Vu Thần: ...

 

Vu Thần không muốn nói chuyện với ma men nữa, anh ôm Lăng Thanh đi về phía cầu thang.

 

Lúc này Lăng Thanh mới nhận ra mình đang được bế, sức lực mỹ nhân nhà bọn họ cũng lớn ghê.

 

Nhưng mỹ nhân như hoa, chỉ có cậu ôm hoa thôi chứ, sao có thể để hoa ôm cậu, đến lúc đó đè hỏng rồi thì cậu lại đau lòng.

 

Thế là Lăng Thanh giãy giụa xuống đất, khom lưng, trước khi Vu Thần kịp phản ứng, đưa tay ra định ôm Vu Thần: "Sao có thể để anh ôm tôi chứ, tôi ôm anh mới phải.”

 

Vu Thần: ...

 

Vu Thần đứng vững như Định Hải Thần Châm, như một cây tuyết tùng không động không lay trên đỉnh núi.

 

Cắn chặt núi xanh không buông lỏng, gốc rễ vốn ở trong đá vỡ.

 

Lăng Thanh ôm nửa ngày mà cũng không bế được Vu Thần kiểu công chúa lên, cậu nghĩ nghĩ, dứt khoát ôm lấy đầu gối đối phương, giống như bế trẻ con, bế thẳng người lên.

 

Vu Thần không ngờ cậu còn có cái kiểu thao tác màu mè này, anh tức giận giãy giụa mấy cái, rơi khỏi vòng tay cậu xuống đất.

 

Lăng Thanh hỏi anh: "Không thích sao?”

 

“Không thích.” Vu Thần giọng khàn khàn.

 

Lăng Thanh đành đưa tay ôm người vào lòng: "Không thích thì không ôm nữa, nghe lời tôi được không, bảo bối đừng giận.”

 

Nói xong, còn hôn lên miệng anh một cái, để dỗ dành.

 

Vu Thần thực sự bị cậu giày vò đến hết kiên nhẫn rồi.

 

Anh không muốn lãng phí thời gian với Lăng Thanh nữa: "Cậu đã tỉnh rồi thì tự về đi.”

 

Nói xong, anh quay người bước lên bậc thang.

 

Lăng Thanh tiện tay túm lấy dây thắt lưng trên áo choàng tắm của anh.

 

Giây tiếp theo, áo choàng tắm bung ra.

 

Hai mắt Lăng Thanh sáng rực, ánh nhìn nóng bỏng, còn khá là cảm thán mà huýt sáo một tiếng.

 

Vu Thần: ...

 

Vu Thần cảm thấy gần đây chắc chắn tính tình mình đã tốt lên rồi, không thì sao bây giờ có thể để Lăng Thanh vẫn còn sống mà quậy phá trước mặt mình!

 

Anh giật lấy dây thắt lưng của mình, chỉ hận không thể tự thắt cho mình một nút chết.

 

Lăng Thanh trêu ghẹo nói: "Bảo bối à, dáng người anh đẹp thật.”

 

“Câm miệng đi!”

 

“Mặc thế này đến tìm tôi, bảo bối à thật ra anh cũng muốn làm với tôi đúng không?”

 

Loading...