Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2025-05-23 06:30:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu ghé sát vào Vu Thần nhẹ giọng nói: "Nói đi nói lại, cũng là anh không tự giác hơn nhỉ.”
“Vậy là cậu đang trả thù tôi?”
Lăng Thanh lắc đầu: "Chỉ đơn thuần là tôi nhàm chán thôi.”
“Lần sau không được tái phạm.” Vu Thần cảnh cáo.
Lăng Thanh hơi say rồi, cậu nhìn người trước mặt, thần trí dần trở nên mơ hồ: "Tôi phải về rồi.”
“Cậu còn chưa đồng ý với tôi.” Vu Thần không cho cậu đi.
Lăng Thanh choàng một tay qua cổ anh, mơ màng hỏi: "Đồng ý với anh cái gì?”
Vu Thần nhạy bén phát hiện giọng nói của cậu trở nên mềm mại dính người.
“Cậu say rồi?”
Lăng Thanh cười cười: "Anh mới say ấy.”
Xem ra là say thật rồi, Vu Thần nghĩ, người say không bao giờ tự nhận mình say.
“Cậu về đi.” Vu Thần gỡ tay cậu khỏi cổ mình, đi sang bên cạnh.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, Vu Thần lại cảm thấy eo mình bị ôm lấy.
Giây tiếp theo, Lăng Thanh áp sát lên, cười nói: "Đi đâu đấy bảo bối?”
[Lời tác giả]
Quản gia: Thiếu gia, phu nhân đã ở quán bar ba tiếng rồi.
Vu Thần: Chịu về nhà chưa?
Quản gia: Không chịu, phu nhân cùng một cậu trai trẻ đi thuê phòng rồi!
Vu Thần: !!!
Vu Thần gỡ tay cậu khỏi eo mình, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Lăng Thanh cúi đầu nhìn anh, chống tay một cái, ngồi thẳng lên bàn.
Vu Thần ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Xuống.”
Lăng Thanh cười với anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mang theo vẻ mơ màng hơi men say, long lanh ánh nước.
Cậu cầm ly rượu bên cạnh mình, đặt xuống cạnh ly rượu của Vu Thần, ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu chân cao của Vu Thần rồi lại rót cho mình một nửa ly rượu vang đỏ.
“Tôi uống cùng anh.” Cậu ghé sát vào Vu Thần, nhẹ giọng nói.
Vu Thần nhìn cậu, có chút không hiểu cậu.
Anh từng cho rằng mình hiểu Lăng Thanh, Lăng Thanh làm bộ làm tịch, Lăng Thanh cậy thế bắt nạt người, nhưng bản thân cậu lại ích kỷ yếu đuối.
Hơn nữa, Lăng Thanh thích anh.
Vu Thần xem thường Lăng Thanh như vậy, nhưng lại vì sự kích thích của Lăng Bạch, vì một chút hờn dỗi mà kết hôn với Lăng Thanh.
Thế nhưng mới kết hôn ba ngày, anh lại cảm thấy mình không hiểu Lăng Thanh nữa rồi.
Cậu không còn bất chấp nặng nhẹ quậy trời quậy đất quấn lấy anh nữa.
Không còn giữ bộ mặt đau khổ, như thể mình nợ cậu mấy trăm triệu.
Không còn oán trách, cũng không nói bóng nói gió những lời xấu xa về Lăng Bạch nữa.
Thậm chí cậu còn bắt đầu đề nghị ly hôn với mình.
Đến quán bar tìm người tình.
Dường như trong nháy mắt, cậu từ một đóa hắc liên hoa nhỏ khổ tình biến thành một đóa hoa hướng dương đón gió khoe sắc.
Cả người trở nên tươi sáng trở lại.
Vu Thần nhìn không hiểu, nên anh quy tất cả chuyện này thành việc Lăng Thanh đã đổi sang phương thức mới, muốn thu hút lại sự chú ý của mình.
Lăng Thanh thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình thì cậu khẽ nhấp một ngụm rượu, hỏi anh: "Tôi đẹp không?”
Vu Thần không để ý đến cậu mà cúi đầu uống rượu.
Lăng Thanh cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói: "Tôi thấy anh đẹp hơn.”
“Cậu say rồi.” Vu Thần lạnh lùng nói.
Lăng Thanh nhìn ly rượu trong tay, khó hiểu nói: “Rượu của tôi còn chưa uống hết, sao có thể say được?”
Cậu cầm ly của mình cụng vào ly của Vu Thần, nhẹ giọng nói: "Cạn ly.”
Vu Thần ngước mắt nhìn cậu một cái, cân nhắc xem mình có nên đưa tên say này về phòng không.
Lăng Thanh thấy anh không uống thì dịu giọng khuyên: "Uống đi chứ, rất nhiều người muốn uống rượu với tôi mà tôi còn không đồng ý, anh là người đầu tiên đó.”
Vu Thần cười khẽ một tiếng: "Cậu đúng là nói không cần nghĩ, rõ ràng buổi chiều mới vừa uống rượu với người khác, còn mặt dày nói những lời này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-de-moi-ngay-deu-muon-ly-hon/chuong-5.html.]
Lăng Thanh cong mắt cười với anh: "Vậy chắc chắn là do anh không có ở đó, nếu anh ở đó thì chắc chắn tôi thích uống rượu với anh nhất.”
Cậu ghé sát vào Vu Thần, hơi ngẩng đầu, nhìn anh từ dưới lên, giọng điệu dịu dàng mà quyến luyến: "Bởi vì anh đẹp nhất.”
Nói xong, cậu khẽ ngẩng đầu, hôn lên môi Vu Thần.
Vu Thần không phản ứng kịp trong thoáng chốc, Lăng Thanh thuận thế mà khiến nụ hôn sâu hơn.
Vu Thần giơ tay định đẩy cậu ra nhưng lại bị Lăng Thanh nắm ngược lại.
Lăng Thanh cười khẽ một tiếng, rời khỏi môi anh: “Không thích sao?”
Vu Thần giật mạnh tay bị cậu nắm ra, lạnh giọng nói: “Không thích.”
“Nhưng tôi lại khá thích.” Lăng Thanh nhìn anh, ánh mắt dịu dàng.
Thậm chí cậu còn chép miệng, dường như đang nhấm nháp dư vị vừa rồi: "Rất ngon.”
Vu Thần: ...
Vu Thần từ nhỏ đến lớn, chưa từng có tiếp xúc thân mật thế này với người khác, càng đừng nói đối phương là Lăng Thanh mà anh không có cảm giác.
Anh đứng dậy, một tay kẹp lấy cằm Lăng Thanh: "Cậu yên phận chút đi.”
Lăng Thanh không thích động tác này của anh, bèn đưa tay ôm lấy cổ anh khiến hai người trông như đang tán tỉnh nhau.
“Tức giận rồi?” Cậu dịu giọng dỗ dành: "Đừng giận mà, đây là nụ hôn đầu của tôi đó, bao nhiêu người muốn mà còn không có cơ hội, anh không thiệt đâu.”
Vu Thần cười lạnh một tiếng: "Tôi không thèm.”
Anh buông tay đang giữ cằm Lăng Thanh ra, định kéo cánh tay Lăng Thanh đang quàng trên cổ mình xuống.
Lăng Thanh ngoan ngoãn buông tay, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Nếu anh thật sự tức giận rồi, thì hôn lại là được thôi, tôi không ngại.”
Tôi ngại!
Vu Thần đá ghế ra, đi ra ngoài.
Anh đi được hai bước thì mới phát hiện Lăng Thanh túm lấy áo sơ mi của mình nên đành phải dừng lại.
“Muốn đi rồi sao? Ở lại thêm chút nữa đi, tôi rất thích anh.” Lăng Thanh khuyên.
Vu Thần nghe vậy, nghĩ đến sự chủ động khi cậu hôn mình vừa nãy thì quay đầu nhìn cậu một cái.
Quả nhiên, ly hôn ngoại tình gì đó đều là để thu hút sự chú ý của anh mà thôi.
Anh biết ngay mà, Lăng Thanh thích mình.
“Còn ly hôn nữa không?” Anh hỏi.
Lăng Thanh ngơ ngác: "Ly hôn?”
“Đưa cậu hai mươi triệu, chúng ta ly hôn.” Vu Thần đến gần cậu: "Ly hôn không?”
Lăng Thanh thấy anh lại quay lại thì đưa tay ôm eo anh, cười nói: "Đương nhiên là không rồi, ai nỡ ly hôn với đại mỹ nhân như anh chứ.”
Cậu nhìn người trước mặt, càng nhìn càng thấy đối phương đẹp: "Hai mươi triệu là có thể ở bên anh sao? Bảo bối à giá trị của anh không cao nhỉ, tôi cho anh hai mươi triệu, sau này anh đi theo tôi nhé.”
Vu Thần cười khẽ.
Lăng Thanh đưa tay sờ mặt anh.
“Bớt động tay động chân đi.” Vu Thần vừa nói vừa bắt lấy tay cậu.
Lăng Thanh nắm ngược lại, thuận thế hôn lên ngón tay thon dài của anh, trêu ghẹo nói: "Bảo bối à tay anh cũng đẹp nữa.”
Vu Thần: ...
Lăng Thanh mân mê ngón tay anh, nhìn anh với đôi mắt nóng rực: "Bảo bối à, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi.”
Vu Thần: ...
Giây tiếp theo, Lăng Thanh dùng một tay kéo anh vào lòng, hôn thẳng lên môi anh.
Vu Thần chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, anh lại bị Lăng Thanh cưỡng hôn, còn không chỉ một lần.
Anh bực bội đẩy Lăng Thanh ra, lại bị Lăng Thanh véo eo một cái, cắn môi anh dỗ dành: "Bảo bối đừng quậy, ngoan nào.”
Vu Thần: ...
Vu Thần tức quá hóa cười, cũng không đẩy người nữa mà dùng một tay giữ chặt eo Lăng Thanh, đè Lăng Thanh xuống hôn dữ dội tại chỗ: "Gọi ai là bảo bối?! Cậu mới phải ngoan đi!”
Anh mang theo cơn giận, hôn vừa bá đạo vừa hung dữ, nhìn là biết muốn tranh giành quyền chủ đạo.
Lăng Thanh sao có thể chịu thua, hai người không ai nhường ai, đấu khẩu kịch liệt một phen.
Cuối cùng vẫn là Lăng Thanh không có hào quang nhân vật chính công phù hộ nên bại trận, bị Vu Thần cướp mất quyền chủ đạo.
Lăng Thanh vốn đã thấy sắc nảy lòng tham với Vu Thần, lúc này càng có chút động lòng, tay ôm eo Vu Thần từ từ siết chặt hơn, cười cắn môi anh nói: “Bảo bối à anh giỏi lắm, tiếp theo, cứ giao cho tôi là được.”
Cậu nói xong, vậy mà cậu lập tức xuống đất, lật người một cú, đè Vu Thần xuống dưới thân mình.
Vu Thần kinh ngạc nhìn cậu, hoàn toàn không ngờ đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn nghĩ đến việc đè mình.