ANH ẤY CHƯA TỪNG NÓI YÊU TÔI - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-10-22 06:09:18
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 9

 

Lục Vân Tranh khẽ gật đầu, giọng trầm :

 

sẽ đầu tư. Năm trăm vạn, đủ ?”

 

Thầy Trịnh há hốc mồm, mắt sáng như đèn pha:

 

“Trời đất ơi! Rể , Lục tổng bụng! Sảng khoái lắm!”

 

Còn dừng , thầy vỗ tay cái bốp, sang :

 

“Phải , hai đứa định bao giờ cưới? Cũng còn nhỏ nữa đúng ?”

 

: “……” Đứng đờ tại chỗ, mặt đỏ đến mức độn thổ.

 

Còn Lục Vân Tranh thì nhếch môi nhẹ, ánh mắt như thể đang :

 

“Em xem, thầy em đấy nhà mà.”

 

Mọi chuyện diễn như mơ bỗng trở thành “công thần” của phòng thí nghiệm.

 

Ai nấy đều khen cứu vãn dự án sắp sập, thậm chí còn đồn rằng bạn trai cũ đầu tư năm trăm vạn vì tình xưa dứt.

 

Càng buồn hơn tin đồn phát triển thành “sắp cưới.”

 

???

 

Ai lan mấy thứ trời?!

 

hộc tốc tìm đến Lục Vân Tranh, nghiêm túc :

 

“Cái đó… đừng để tâm mấy lời đồn. Toàn là hiểu lầm thôi.”

 

Anh ngẩng lên, ánh mắt lười nhác mà bén lạnh:

 

“Lời đồn gì?”

 

“Ờm… cái kiểu chúng yêu Em chỉ sợ ảnh hưởng đến thôi”

 

“Sao? Em thứ ba của em ?”

 

“Không ý đó!”

 

Anh tựa ghế, nhếch môi:

 

“Anh ném năm trăm vạn phòng thí nghiệm của em, thế mà em vẫn chia tay thằng nhóc đó?”

 

há hốc miệng.

 

Cái gì đang diễn thế ?

 

cảm giác như công chúa gả để cầu hòa.

 

“Gọi điện cho nó. Chia tay ngay.”

 

“Không gọi.”

 

“Vậy rút vốn.”

 

“Anh… thật hèn hạ!”

 

“Gọi ?”

 

“…… Không ở bên gọi.”

 

thua cuộc, cúi đầu lí nhí thừa nhận.

 

“Cái gì cơ?”

 

“Em là… từng ở bên .”

 

“Cậu theo đuổi em dai dẳng. Em… em chỉ là vẫn quên yêu mất thôi…”

 

Anh lặng vài giây, bật khẽ, nụ trầm sâu đến khiến tim run rẩy.

 

Rồi đột nhiên, kéo lòng, cúi đầu, hôn xuống.

 

“Ưm… đừng… thấy…”

 

đẩy , giọng nhỏ như muỗi.

 

Anh chạm trán , giọng trầm khàn, thở phả lên môi:

 

“Sao? Anh là thể để thấy ?”

 

bỗng nhớ đến quá khứ, nỗi tủi dồn nén bao năm trào lên:

 

“Trước đây… bao giờ dừng xe ở cổng trường.”

 

Anh siết chặt hơn, giọng thấp, khàn mà chậm:

 

“Anh bạn em thấy, yêu em là một thằng nghèo, học đến nơi đến chốn.”

 

em để tâm!”

 

“Anh thì .” – , mắt sâu và chân thành:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-ay-chua-tung-noi-yeu-toi/chuong-9.html.]

 

“Lời đồn thể g.i.ế.c . Anh em khinh thường… chỉ vì .”

 

từng thích em.” , giọng run nhẹ. Nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, mang theo bao ấm ức.

 

Anh nhíu mày, như thể câu đó chọc đến nổi nóng:

 

“Anh thích em mà ngủ với em ? Không thích em mà đưa tiền cho em ? Không thích em mà mấy năm nay vẫn nhớ em từng giờ từng phút ? Anh điên chắc?!”

 

nghẹn , ngơ ngác .

 

“Vậy năm đó chia tay em?”

 

Anh khẽ thở dài, giọng khàn :

 

“Năm đó, nghĩ sẽ hơn xuất hiện, còn em thì nhận suất du học. Anh giữ em để gì? Anh hơn em mấy tuổi, học vấn, nền tảng. Theo , em chỉ thiệt thòi. ANh em vì tuổi trẻ bồng bột mà chấp nhận . Anh sợ vài năm em hối hận.”

 

Thì … là .

 

Nghe , ấm ức và khúc mắc suốt năm năm qua như gió thổi bay.

 

, ôm chặt , mãi dứt:

 

“Em hối hận… thật sự hối hận…”

 

Không ai thể so với .

 

Từ năm mười tám tuổi, khi cứu khỏi bùn lầy, là tất cả .

 

Trên đời … sẽ bao giờ thứ hai như Lục Vân Tranh.

 

“Còn điều gì em lòng nữa ?” Anh khẽ bóp má , giọng bất đắc dĩ cưng chiều.

 

“Anh cho em đăng ảnh, cho em để hình màn hình khóa…”

 

lẩm bẩm, như đứa trẻ ấm ức.

 

chỉ thừa nhận yêu công khai, như bao bình thường khác.

 

Anh gì, chỉ lấy điện thoại .

 

Rồi mắt , lượt đổi hết: hình nền, ảnh đại diện, ảnh bìa WeChat… tất cả đều là ảnh chụp chung của hai chúng .

 

“Giờ thì hài lòng ?”

 

Anh nhướng mày, khóe môi khẽ cong.

 

gật đầu, giọng nhỏ như thỏ con:

 

“Rồi…”

 

Trong lòng, bỗng ngọt ngào đến lạ.

 

“Còn yêu cầu nào khác ?”

 

“Tạm thời… nghĩ .”

 

“Tốt. Giữ để tính.”

 

khẽ . tiền đồ thật. Chỉ cần mấy câu, mềm lòng nắm trọn trong tay, vì yêu đến mức… cho .

 

Anh đưa về căn nhà nhỏ năm xưa. Vẫn là con ngõ cũ, vẫn là dãy tường loang lổ ánh đèn vàng.

 

“Anh kiếm khoản tiền đầu tiên, là mua nó.” – :

 

“Tất cả vẫn như .”

 

quanh, bàn gỗ, cửa sắt, bức rèm sờn cũ thứ giống hệt năm mười tám tuổi, chỉ là con khác.

 

bật , trêu nhẹ:

 

“Chỉ là… già hơn .”

 

Khi , Lục Vân Tranh 21 tuổi, ngông nghênh, bất cần, dáng vẻ “trai hư” điển hình. Còn bây giờ 29 tuổi, bỏ hết sự bốc đồng, bằng một khí chất trầm tĩnh, trưởng thành.

 

“Anh già hả?”

 

Ánh mắt thoáng tối .

 

Giây , bỗng bế ngang lên, giọng trầm thấp khàn khàn:

 

“Giờ bắt đầu tính sổ nhé, Diệp Trăn Trăn.”

 

Anh đặt xuống giường, cúi áp sát:

 

“Ai bảo già? Ai da nhão, thận yếu, hả?”

 

hổ buồn , vẫn còn để bụng chuyện hôm ?!

 

Anh khẽ c.ắ.n vành tai , giọng khàn ấm, mang theo ý nguy hiểm:

 

“Thế nào? Giờ thích trai, thích… em trai?”

 

“Hay là thích… em trai của trai?”

 

“A.. đừng mà…

 

 

Loading...