ANH ẤY CHƯA TỪNG NÓI YÊU TÔI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-22 06:09:14
Lượt xem: 85

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chương 5

 

Anh , khẽ.

 

Rồi bất ngờ cúi xuống, hôn thật mạnh.

 

“Nếu cúi đầu, em hôn ?”

 

Chiều hôm đó, trong căn phòng chật hẹp, chúng quấn lấy từ giữa trưa cho đến tận khi hoàng hôn buông xuống.

 

Mồ hôi rơi cổ , còn thì ngây ngô, run rẩy, sợ say.

 

Giữa hỗn loạn, trái tim nở rộ thứ cảm xúc đầu tiên của đời con gái.

 

Mùa hè , gần như ngày nào cũng ở căn phòng đó. Mẹ khi nhận tiền thì biến mất, ai .

 

Lục Vân Tranh bán quán net.

 

hỏi lý do, chỉ :

 

“Đừng hỏi. Phải kiếm tiền lớn.”

 

Từ đó, bắt đầu bận sớm về khuya, nhiều hôm gần sáng mới trở về.

 

Trên đôi khi vết thương.

 

đau lòng đến phát khi thấy bôi thuốc:

 

“Lục Vân Tranh, thương ? Đừng công việc đó nữa ?”

 

Anh rõ, nhưng đang trông coi quán đêm, một nơi phức tạp, đầy rượu, gái và bạo lực.

 

Anh nhếch môi, lạnh:

 

“Vết xước nhỏ thôi mà.”

 

Thấy vẫn , cúi xuống, lấy nụ hôn bịt tiếng nấc.

 

Mùa hè , chúng yêu, yêu đến mức như dồn cả sinh mệnh .

 

Trước khi trường, đưa mua sắm. Một cái vung tay điện thoại mới, laptop mới, quần áo mới đều mua cho .

 

Rồi dẫn biển.

 

Biển mặn, gió nồng mùi rong, tiếng chim hải âu xoáy trong trung.

 

Đó là đầu tiên trong đời thấy biển.

 

vui đến mức chụp cả trăm tấm hình.

 

còn lén đặt ảnh hai chúng hình nền điện thoại.

 

Anh thấy, cau mày:

 

“Đổi .”

 

sững .

 

Anh khác về mối quan hệ giữa chúng .

 

cúi đầu, mũi cay xè, lặng lẽ xóa bức ảnh .

 

Sau đó đưa một tấm thẻ ngân hàng:

 

“Sau cứ yên tâm học hành. Đừng về đây nữa. Anh… thời gian gặp em.”

 

Khai giảng xong, thật sự chủ động liên lạc với nữa.

 

Tin nhắn , điện thoại , tất cả như tan .

 

Cho đến một ngày bạn cùng phòng vu oan là ăn cắp đồng hồ của cô .

 

Chiếc đồng hồ trị giá ba nghìn tệ.

 

kéo cả đám đến vây , định lục .

 

Tức nước vỡ bờ, vung tay tát cho cô một cái.

 

Thế là họ “đánh để che giấu tội”, còn báo lên cố vấn học tập.

 

Thầy gọi phụ , và xuất hiện là Lục Vân Tranh.

 

“Bạn học hiểu lầm con bé thật, nhưng đ.á.n.h cũng đúng.” - Anh bình thản, xuống ghế, áo tay vô tình kéo lên, để lộ hình xăm cánh tay.

 

Cả văn phòng lập tức im bặt.

 

“Em gây rắc rối cho thầy .” - chậm rãi, giọng trầm và lạnh.

 

vụ vu oan ăn cắp thầy định xử lý ?”

 

Thầy cố vấn tái mặt, giọng mềm tức thì:

 

“Lục… Lục đừng nóng. Diệp Trăn đ.á.n.h là vì oan thôi, chúng sẽ yêu cầu mấy em xin công khai!”

 

Ngày hôm đó, dẫn khỏi trường, hỏi:

 

“Tiền cho em, xài? Thầy em suốt ngày thêm ngoài.”

 

cúi đầu, nhỏ giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-ay-chua-tung-noi-yeu-toi/chuong-5.html.]

 

“Ở đại học rảnh rỗi nhiều mà, thêm cho quen việc…”

 

Thực nỡ tiêu tiền của .

 

, chỉ cần nhận tiền, mối quan hệ giữa chúng sẽ thật sự trở thành “mua và bán.”

 

từng lén kiểm tra dư trong thẻ.

 

Ba vạn tệ.

 

Đủ để sống sung túc cả năm.

 

chút tự tôn nhỏ bé và ngu ngốc vẫn níu , thà ăn mì gói, chứ đụng đến một xu trong đó.

 

Vài ngày , tìm đến cố vấn học tập, đặt lên bàn một túi giấy:

 

“Làm ơn chuyển cho Diệp Trăn giúp .”

 

Bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, giá hơn mười nghìn.

 

Từ hôm đó, ai còn dám khinh nữa.

 

Không chỉ thế chẳng từ lan một tin đồn:

 

“Anh trai Diệp Trăn là dân xã hội đen.”

 

Và thế là, chẳng ai còn dám động nữa.

 

Một hôm, lấy hết can đảm hỏi:

 

“Cuối tuần… em thể về đó ở ?”

 

Anh chỉ :

 

“Muốn về thì về.”

 

Từ đó, mỗi cuối tuần đều một tiếng rưỡi xe buýt trở căn nhà cũ . Chỉ khi chuyến xe đó, thấy cảnh vật từ thành phố náo nhiệt dần trở khu phố quen thuộc, tim mới thấy yên .

 

Anh vẫn sống như cũ, ban ngày vắng bóng, đêm mới về, căn nhà lúc nào cũng bừa bộn.

 

dọn dẹp sạch sẽ, ga giường, mua ít hoa rẻ tiền cắm lọ thủy tinh.

 

Anh hình như càng ngày càng bận.

 

Mỗi về, thường chỉ vứt xuống giường ngủ.

 

Chúng ít khi thời gian thật sự ở bên .

 

mỗi gặp mặt, kìm mà cuốn lấy .

 

Một tối, cau mày chăn bông mua:

 

“Để một thằng đàn ông như ngủ với cái chăn hồng sến thế ?”

 

“Vậy… để em đổi chăn khác nhé?”

 

Anh đưa tay kéo :

 

“Đừng bận rộn nữa.”

 

Rồi , giọng nhàn nhạt:

 

“Nhà xa trường em quá. Anh thuê một căn hộ gần trường . Ký túc xá chật chội thì đến đó ở.”

 

ngây .

 

thương vất vả, chỉ đỡ gặp ?

 

“Vậy… đến ?”

 

“Tùy tình hình.”

 

Anh qua loa, chút lưu luyến.

 

Anh hiếm khi chủ động liên hệ với .

 

hiểu, thật sự thích .

 

Bởi nếu thích, thể nhịn nhớ?

 

Thỉnh thoảng, nhận điện thoại của .

 

Phần lớn đều là:

 

“Anh chuyển ít tiền , xem nhận .”

 

Anh gửi tiền, tiền mỗi khác .

 

hỏi:

 

“Anh… hôm nay qua ?”

 

Anh chỉ “ừ” một tiếng nhàn nhạt.

 

Mỗi “ừ”, tim khẽ run, một nửa vui, một nửa đau. thật rẻ rúng, nhưng chẳng thể buông tay.

 

Giống như một con chim nhỏ nuôi trong lồng, nghiện cảm giác sưởi ấm, dù rõ đó là tình yêu.

 

 

Loading...