Ăn thai nữ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:18:59
Lượt xem: 179
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Đêm ấy, tôi bị muỗi đốt đến tỉnh giấc.
Mẹ không còn ở bên quạt cho tôi nữa. Chỉ còn ba, đang ngáy từng tiếng như sấm.
Tôi tỉnh hẳn.
Và rồi, trong tiếng ngáy của ba, tôi nghe thấy tiếng thì thào ngoài sân.
Tôi đi chân trần bước ra.
“…Nhà chị mà cũng dám giở trò? Con gái tốt thế, vậy mà lại bị nó làm hỏng, còn chửa hoang! Vậy giờ bán còn chẳng được giá nữa. Tôi còn tính đổi nó lấy đồ ăn cho Tiểu Bảo – con tôi đang tuổi ăn tuổi học, sắp vào trường làng, cái gì cũng cần dùng đến! Giờ hay rồi, bị cái thằng mất dạy ấy phá hỏng!”
“Tôi có làm gì được đâu? Cản chồng còn bị đánh, tôi có dễ dàng gì!”
“Mẹ ơi, chuyện này chưa xong đâu. Vì Tiểu Bảo là báu vật nhà mình, nhà họ phải đền đủ tiền con gái họ cho mình!”
“Thôi thôi, đừng cãi nữa. Cái gì là của Tiểu Bảo thì không ai cướp được.”
“À mà nói cho vuông: con gái đó m.ô.n.g nhỏ n.g.ự.c lép, mặt cũng không xinh, bán cao lắm cũng chỉ đổi được vài con gà!”
“Vậy mà chồng chị lại mê nó, còn cưỡng h.i.ế.p nó đấy! Không sợ bị báo ứng à?”
“Câm miệng!”
“Chốt thế này: các người phải trả giá cái thai cho bên tôi.”
“Dựa vào đâu chứ! Tiền lớn thế, chúng tôi sống sao nổi?”
“Dựa vào việc Tiểu Bảo là con trai. Còn chị — cái thứ gà mái đẻ không trứng — thì không có tư cách mặc cả.”
Im lặng phủ xuống.
Rồi có người lạnh lùng nói:
“Cái đứa con gái ấy đã bẩn rồi. Lại còn mang thai, cái thai ấy là nghiệt chủng. Nuôi thì là gánh nặng, chớt còn đỡ hơn. Giớt đi, mang lên núi, phi tang.”
Một giọng khác cất lên, đều đều, không cảm xúc:
“Nếu đã trả tiền rồi, thì người cũng là của chúng tôi. Tôi bán nó cho lão Trần — đổi được món lời. Hắn thích đàn bà bụng chửa. Thai bảy tám tháng rồi, thịt thai nhi mềm, lại bán được giá.”
17
“Ông Trần là ai vậy?”
Tôi hỏi thằng Bảo bên nhà.
Nó biến sắc — lần đầu tiên tôi thấy nó sợ.
“Mày hỏi làm gì? Mày gặp ông ta à?”
Tôi lắc đầu.
“Ông ta đáng sợ đến vậy sao?”
“Đáng sợ lắm!!!”
Giọng nó run run thật sự, không giống đang dọa.
Nó ghé sát tai tôi, thì thầm:
“Mẹ tao nói… ông ta ăn thịt người.”
Tôi tròn mắt. Lạnh chạy dọc sống lưng. Da gà nổi khắp người.
Thằng Bảo tiếp lời, nhìn quanh thấp thỏm:
“Có năm đói kém, ông Trần giớt cả nhà mà ăn. Ăn hết vợ, con, cha mẹ, mới sống nổi.”
“Sau này ăn quen, nghiện luôn.”
“Hắn sống ở cuối làng, nhà to nhất, đẹp nhất — vì trưởng làng sợ. Giao nhà cho hắn, chỉ mong hắn đừng ăn dân làng.”
“Nghe nói… thứ hắn thích ăn nhất là thịt đàn bà.”
“Mà ăn thịt thì phải… ‘vui vẻ’ trước đã…”
Tim tôi… lạnh ngắt.
18
Về đến nhà, tôi hỏi:
“Chị cả đâu rồi ạ?”
Mẹ tôi đáp, vẻ mặt không có chút biểu cảm:
“Gả đi rồi.”
Tôi ngạc nhiên:
“Gả cho ai ạ?”
Mẹ nói như lướt gió:
“Người tốt. Ở làng khác. Không gần đây.”
19
Năm nay, hạn hán ập tới.
Mỗi ngày một quả trứng của tôi… giờ chỉ còn mỗi tuần một quả.
Mẹ, bà nội, thím Hai — ai nấy đều gầy đi trông thấy. Da dán vào xương, mắt trũng xuống, tiếng thở cũng nhẹ như gió thổi qua cỏ.
20
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Tôi và thằng Bảo ngồi xổm ngoài sân, nhìn qua hàng rào.
Tiếng gào khóc vang dội khắp làng. Rồi tôi thấy một nhóm người lớn, lần lượt khiêng ra từng bó — là những đứa bé gái.
Từng đứa, từng đứa — có đứa khóc nấc, có đứa hét thảm, có đứa không còn chút cảm xúc, chỉ trơ mắt nhìn. Có đứa giãy giụa như con cá mắc cạn, nhưng đều bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân, không thể thoát.
Bảo nhìn rõ cảnh tượng rồi, chán chường hất tay khỏi hàng rào:
“Chắc đem lợn đi bán thôi. Kệ họ, tụi mình chơi tiếp.”
Tôi cảm thấy lòng dạ bất an. Có thứ gì đó nhói lên trong ngực, như đang đu đưa trên chiếc xích đu dựng bằng gai nhọn — lúc lên cao, lúc rơi xuống vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/an-thai-nu-lhus/chuong-3.html.]
“Mẹ tao bảo: năm nay hạn to, chắc do Thần không vui. Phải đem bé gái đi dâng cho Thần, để hầu hạ, pha trà, lấy lòng các ngài. Thần vui thì năm tới có mùa bội thu.”
Bảo nhe răng cười, để lộ hàm răng lởm chởm:
“Thu hoạch tốt, thì tao với mày sẽ có nhiều trứng hơn, áo mới đẹp hơn, tiền tiêu cũng nhiều hơn!”
Mắt tôi sáng lên:
“Thật hả? Thế... ông thấy Thần chưa? Thần trông thế nào?”
Bảo khựng lại, cau mày suy nghĩ:
“Chưa gặp bao giờ...”
Tôi ngập ngừng:
“Vậy tại sao tụi nhỏ ấy lại khóc? Hầu Thần là chuyện lớn lắm mà, mẹ tao còn phải đi xa để vái Phật đó. Tụi nó hầu Thần mỗi ngày, sao lại khóc?”
Tôi nhớ đến Thần nữ năm nào — ngồi trên đài cao, giữa hương khói và lễ lạy, nhưng khuôn mặt toàn nước mắt và kinh hoàng.
“Bảo ơi, gặp Thần… có phải là phải khóc mới gặp được không?”
Tôi... cũng rất muốn gặp Thần.
21
Giữa làng có một cái đài cao. Gắn liền với một thần thoại cổ.
Người ta kể: ngày xưa, một Thần nữ đã giáng trần. Thấy dân làng nghèo đói, người ở lại cứu giúp. Về sau, Thần muốn về trời, dân làng xây đài cao, dựng tháp ngọc, tiễn người lên mây.
Tôi nghe câu chuyện đó từ nhỏ. Nó là thứ khiến tôi tin vào Thần tiên, muốn được gặp họ.
Cái đài được gọi là “cao”… nhưng thật ra chỉ cao đúng hai ba bậc. Trên đó dựng một cái tháp.
Cái “cao” chỉ để nghe cho oai.
Đó là nơi linh thiêng nhất làng. Mỗi khi có việc lớn, người ta đều tụ về đây.
Hôm ấy, mẹ nắm tay tôi thật chặt, đưa tôi đến đài cao.
Bên dưới, người lớn đã tụ tập đông nghẹt. Họ cúi gằm, mặt mày xám xịt như đất cát. Trong đám đông, tôi lờ mờ nhận ra vài khuôn mặt quen.
Tôi cũng nhìn thấy, bên mép tháp… là một cụm những đứa bé gái bị trói.
Chúng chẳng còn đủ sức khóc. Chỉ vài tiếng nấc rời rạc. Mắt ráo hoảnh.
Tôi nắm lấy tay mẹ. Một đứa trong số ấy nhìn thẳng vào tôi.
Da nó đen sạm đến nỗi lòng trắng mắt lộ rõ, sáng rực kinh hồn. Nó gầy như bộ xương khô, khuôn mặt chỉ là một cái đầu lâu.
Nó… như xác chớt.
Tôi sợ, liền nép sau lưng mẹ.
“Bắt đầu rồi.”
“Hả? Bắt đầu gì vậy mẹ?”
Mẹ không trả lời. Bà quỳ sụp xuống. Tôi định quỳ theo, bà kéo tôi lên:
“Không cần. Con không cần quỳ.”
Tôi nhìn quanh: bà nội, thím, cô Hai, cô Ba đều quỳ.
Nhưng ba, ông, bác trai… lại đứng.
Tôi không hiểu.
Tôi định hỏi… thì tiếng hét chói tai vang lên.
Là mấy đứa bé gái bị kéo đi. Chúng gào đến xé họng.
“Con không muốn chớt! Mẹ ơi cứu con! Con sẽ ngoan! Con sẽ rửa chén nấu cơm mà! Đừng giớt con!”
“Mẹ ơi!! Mẹ ơi ——!!”
Tôi nắm tay mẹ, hỏi:
“Họ không giống đi gặp Thần… giống đi chớt hơn...”
Mẹ sầm mặt, quát khẽ:
“Im đi. Đừng nói chữ ‘chớt’. Xui!”
Những người đàn ông lực lưỡng lôi tụi nhỏ lên. Dây thừng siết vào da thịt. Con đường bùn đất phía sau kéo dài một vệt đỏ.
Tôi thấy… các cô bé ấy bị ném vào trong tháp.
Cánh cửa sắt khép lại.
Tôi thoáng thấy ánh lửa.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Thoáng nghe tiếng thét.
Tiếng đập cửa.
Tiếng xương va vào vách.
Tiếng khóc… tuyệt vọng… đến tê liệt.
Tôi đứng từ xa. Nhưng tôi thấy rõ như đang ở trong tháp.
Tôi… cũng đang trong đó.
Dẫm lên lửa, dẫm lên thân người. Tay tôi đỏ rực, đập vào cửa sắt. Tiếng khóc của tôi không dập được lửa. Đồng bọn tôi — từng đứa, từng đứa bị nuốt chửng trong biển lửa.
Da tôi, thịt tôi, xương tôi… biến mất.
Tôi tan chảy.
Tôi không còn là người.
Tôi… là tro tàn trong lò luyện đan của Thần.
22
Mẹ đánh thức tôi dậy.
Bà nói tôi bị “thứ không may” đụng phải rồi, đã gọi thầy về trừ tà. Ông thầy ấy dùng cành liễu quật tôi vài roi, đau đến mức tôi khóc òa, gào rú cả buổi trời.
Mẹ và bà nội lại vội vàng ôm tôi vào lòng, vừa vỗ về vừa dỗ dành, hứa cho tôi đủ thứ trên đời, miễn tôi nín khóc.